Không những Trì Đức Thiệu, đến cả Tô Hữu Điềm cũng ngơ ngác.
Tại sao đột nhiên Viên Duy lại muốn đổi chỗ ngồi?
Chẳng lẽ là thật sự không thích cô, cho nên muốn tránh đi?
Nghĩ đến đây, mặt cô trắng bệch.
Trì Đức Thiệu khụ một tiếng, nghĩ vẫn nên là cho đứa học sinh yêu quý này chút mặt mũi, liền hỏi: "Em muốn đổi đến chỗ nào ?"
Tay của Viên Duy chỉ chỉ về phía sau, nơi đó chính là chỗ ngồi trước kia của anh, sau khi anh chuyển đi, lúc này vẫn là một cái vị trí trống.
Trì Đức Thiệu hỏi: "Tại sao lại đột nhiên muốn dọn?"
Viên Duy nói: "Không quen."
Nói xong, anh liền mím môi, ngẩng đầu, yên lặng nhìn Trì Đức Thiệu.
Tô Hữu Điềm cúi đầu, tựa hồ có cái gì chặn ở yết hầu.
Trì Đức Thiệu thở dài, mà vẫy vẫy tay: "Được rồi được rồi, em muốn dọn thì dọn đi."
Viên Duy nói: "Em có thể mang theo thêm một đồ vật được không?"
Trì Đức Thiệu hỏi: "Em thiếu gì nữa, cũng chẳng thiếu bàn thiếu ghế."
Viên Duy nói: "Không có nó em thấy không quen."
Trì Đức Thiệu tùy tiện nói: "Dọn đi dọn đi."
Viên Duy hơi hơi khom người, sau đó, anh quay người nói với Tô Hữu Điềm: "Thịnh Hạ, thu thập đồ vật."
Tô Hữu Điềm ngạc nhiên: "Há?"
Trì Đức Thiệu bỗng nhiên chau mày, vẫn chưa phản ứng lại, liền nhìn thấy Viên Duy mím môi một cái, đi nhanh về hướng chỗ ngồi của Tô Hữu Điềm.
Tô Hữu Điềm trơ mắt mà nhìn anh đi đến, lại không phải về chỗ ngồi của anh, mà thẳng tắp đi về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-mi-nhe-nhe-thoi-duoc-khong/1509464/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.