Mã Tuệ "Ài" một tiếng, nàng hơi hơi cúi đầu, nhỏ giọng mà nói với Tô Hữu Điềm: "Có phải cậu nghĩ quá nhiều rồi hay không, tớ cảm thấy Viên Duy không phải người nhẫn tâm như vậy mà? Làm bạn bè không được thì cũng là bạn cùng lớp mà." Tô Hữu Điềm thở dài: "Cậu không hiểu hắn đâu, vốn dĩ hắn cũng đã đủ chán ghét tớ rồi, chuyện này thành ra như vậy, chắc hắn hận không thể cách xa tớ tám trượng." Mã Tuệ xoa xoa ấn đường, nàng nhìn nhìn trái phải, dán bên tai Tô Hữu Điềm nói: "Lúc nào hắn chán ghét cậu?" Tô Hữu Điềm ngơ ngác, cô theo bản năng mà quay đầu lại, Mã Tuệ một tay đè lại người cô, hạ giọng nói: "Cậu nghe tớ nói...... Viên Duy khẳng định có hảo cảm đối với cậu, lần trước thời điểm tổ chức tiệc lớp ấy, chính là hắn đưa cậu trở về!" Tô Hữu Điềm trừng lớn mắt: "Là Viên Duy á?" Mã Tuệ nhanh chóng che miệng cô lại: "Người khác đều cho rằng cậu biết rồi, cho nên không nói với cậu, còn tớ là bị Viên Duy uy hiếp, hắn không cho tớ nói ra." Trái tim của Tô Hữu Điềm kịch liệt mà nhảy lên, cô hít sâu mấy hơi, mới miễn cưỡng áp xuống sự kích động và khiếp sợ của mình. Cô kéo tay Mã Tuệ xuống, nhỏ giọng hỏi: "Vì sao?" Mã Tuệ đứng thẳng người, học kiểu xụ mặt của Viên Duy, lạnh lùng mà nói ra hai chữ: "Phiền toái." Mã Tuệ bắt chước giống y như đúc, Tô Hữu Điềm lập tức có thể tưởng tượng được cái bộ dáng xấu xa kia của Viên Duy. Cô híp mắt hột đào, khẽ cười. Mã Tuệ thấy cô tâm tình tốt, liền nhẹ nhàng thở ra: "Tóm lại, hiện tại cậu cứ suy nghĩ vớ vẩn là không được. Thời điểm vừa mới bắt đầu Viên Duy nhìn cũng không muốn liếc mắt nhìn cậu một cái, hiện tại hắn còn có thể nói chuyện cùng cậu, việc thành (công) do người, có lẽ cậu tiếp tục nỗ lực, chuyện này liền thành (công) thì sao?" Tô Hữu Điềm cúi đầu, cảm xúc của cô vừa mới phập phồng lại theo những lời này mà trầm xuống. Cô ôm lấy cái bàn, nhỏ giọng nói: "Mặc cho số phận đi, tớ đã nói là sẽ không quấy rầy hắn rồi, hiện tại đã tạo thành bối rối cho hắn, về sau liền nhìn thái độ của hắn mà điều chỉnh bản thân....." Mã Tuệ vừa định nói gì, liền nhìn thấy Trì Đức Thiệu ôm một xấp bài thi đi tới. Mã Tuệ và Cam Văn Văn nhanh chóng ngồi xuống. Tô Hữu Điềm theo thói quen ngả người về phía sau nhìn sang bên cạnh, lại phát hiện Viên Duy không ở trên chỗ ngồi. Cô cả kinh, chẳng lẽ Viên Duy vì muốn trốn cô, nên đã không đi học? Nghĩ đến đây, cô phỉ nhổ chính mình một ngụm, cô nghĩ thật nhiều, nếu Viên Duy thật sự chán ghét cô đến mức không chịu được, cũng sẽ làm lơ cô đi, làm gì mà đến mức không đi học? Đang buồn bực, liền nghe được Trì Đức Thiệu ở trên bục giảng nói: "Gần đây mọi người đều thật nỗ lực, nhìn ra được đi sau lần kiểm tra giữa kỳ vừa rồi các em đều rất khẩn trương, tôi đã chấm xong bài kiểm tra mấy ngày hôm trước phát, Viên Duy, trả bài cho tôi." Nói xong, lớp học một mảnh lặng im. Tô Hữu Điềm ngó trái ngó phải, không ai tiếp lời, cô liền run run rẩy rẩy mà giơ tay lên: "Thầy ơi..... Viên Duy không đi học." "Không đi học?" Trì Đức Thiệu vươn đầu nhìn một chút, nhìn thấy chỗ ngồi của Viên Duy trống rỗng, vì thế không thèm để ý mà xua xua tay: "Được rồi, không đi học thì không đi học đi, nó cũng không cần một tiết dạy của tôi...... Nhưng mà tôi thấy có phải Cao Nhất Thành lại trốn học rồi hay không? Lát nữa các em ai gọi điện thoại cho nó, để thằng đấy lên văn phòng của tôi một chuyến." Tô Hữu Điềm cạn lời, đây là phân biệt đối xử! Tiếp theo, Trì Đức Thiệu vỗ vỗ bài thi, để Cam Văn Văn và Tỉnh Lỗi trả. Ông nói: "Tôi nhìn thành tích của các em, hôm nay ở đây tôi muốn cường điệu khen ngợi một người, đó chính là bạn Thịnh Hạ, trong vòng một tháng ngắn ngủi, đã đem thành tích toán học nâng lên mức đạt tiêu chuẩn, tôi nghe những giáo viên khác nói, biểu hiện của em ở trên lớp học cũng không tồi. Thịnh Hạ, như này thật tốt, cứ duy trì như vậy, tôi tin tưởng em chỉ cần đem sự chú ý đặt vào học tập, liền không có chuyện thành tích không tăng!" Nói xong, ông cho Tô Hữu Điềm một cái ánh mắt cổ vũ. Tô Hữu Điềm vừa định ưỡn ngực, lại nghe đến lời nói phía sau của Trì Đức Thiệu, lập tức liền héo xuống. Thầy à, em thật sự hổ thẹn. Nếu không có "sắc đẹp" của Viên Duy duy trì, em thật sự kiên trì không nổi...... Sắc mặt của Trì Đức Thiệu hơi hơi đỏ lên, ông nói: "Các em đều học tập bạn Thịnh Hạ đi, em ấy tiếp thu tư tưởng giáo dục của tôi, đã khắc sâu chân lý học sinh thời đại mà tôi đã dạy, bạn ấy đã thay đổi triệt để, hăng hái tiến về....." (#thgnao: Sắc mặt đỏ lên là do nói một tràng dài không ngừng nghỉ nhá) Cạch cạch cạch! Cửa vang lên, Tô Hữu Điềm đang cúi đầu, điên cuồng tìm khe đất, bị này ba tiếng vang này làm cho hoảng sợ. Cô theo bản năng mà ngẩng đầu, liền nhìn thấy Viên Duy đang đứng ở cửa. Hôm nay anh mặc đồng phục, áo khoác rộng mở, lộ ra áo thun màu trắng, cơ ngực hơi hơi phập phồng, lộ ra độ cong thuộc về nam nhân, anh quay đầu nhìn Tô Hữu Điềm, ánh mắt trấn tĩnh, thân hình trấn định, nhưng môi mỏng lại hơi hơi mím, tựa hồ đang áp chế cảm xúc gì đó. Tô Hữu Điềm hơi hơi duỗi dài cổ, kinh ngạc mà nhìn anh. Trì Đức Thiệu cũng không ngẩng đầu lên: "Đến muộn, nhanh chóng trở lại chỗ ngồi." Viên Duy quay đầu nói: "Thầy ơi, em muốn đổi chỗ ngồi." Trì Đức Thiệu: "???"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]