Viên Duy nhìn cô sững sờ thì mày chợt nhíu, dùng sức một ít liền đem cô nhấc lên.
Tô Hữu Điềm nhanh chóng cầm cánh tay anh: "Nhẹ tay nhẹ tay, tư thế này của cậu là muốn tìm tớ tính sổ sao?"
Viên Duy nói: "Lỗ mãng."
Mông của Tô Hữu Điềm đau, bụng cũng đau, cô muốn xoa mông, lại không dám làm càn như vậy trước mặt Viên Duy, đành phải nói:
"Cậu không tạo ra động tĩnh gì liền đột ngột xuất hiện làm tớ hoảng sợ."
Viên Duy nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, mím môi một chút, từ trên bàn lấy ra một cái túi chườm nóng, ném vào trong lòng cô.
"Không thoải mái thì nói, đừng lộn xộn."
Tô Hữu Điềm đem túi chườm nóng ôm ở trong ngực, khuôn mặt tựa hồ cũng bị hơi nóng làm cho đỏ lên, cô nhỏ giọng nói: "Cậu lấy ở đâu ra thế? Giống mẹ tớ, thật chu đáo."
Viên Duy tựa như là liếc mắt trừng cô một cái, sau đó xoay người ngồi xuống, vừa mở sách ra, vừa tùy ý hỏi: "Cậu tính mời gia sư về nhà dạy?"
Tô Hữu Điềm sửng sốt một chút, nói tiếp: "A? Cái đó..... Tớ cảm thấy thành tích của tớ không cải thiện thì không được....."
Viên Duy không nói gì, anh lật một tờ, dùng trang sách chặn mặt.
Tô Hữu Điềm thấy anh không nói, những lời vốn dĩ tính nói liền nuốt tất cả trở về trong bụng, cô nói thầm: " Cậu như thế nào lại chợt lạnh chợt nóng....."
Buổi tối, trong phòng ngủ thảo luận vấn đề trong lớp ai thích ai. Mã Tuệ hỏi Cam Văn Văn, tại sao vẫn chưa làm rõ ràng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-mi-nhe-nhe-thoi-duoc-khong/1509446/chuong-71-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.