Tô Hữu Điềm biết Viên Duy sẽ không tin điều đó, nếu anh tin thì sẽ không có bất luận phản ứng gì, nghĩ đến đây, cô vừa vui mừng vừa phiền muộn mà thở dài.
Cô vui mừng là vì có thể làm cho Viên Duy nhìn cô với con mắt khác, phiền muộn chính là, loại "tín nhiệm" này bây giờ đã không có ý nghĩa gì nữa, cô không cần Viên Duy đáp lại, chỉ cần lẳng lặng mà lưu lại ở bên người anh là được rồi.
Thời điểm giữa trưa, Tô Hữu Điềm đang úp mặt trên bàn ngẩng đầu lên, cô nhìn trái nhìn phải, sau đó lén lút mà đem áo khoác nhét vào ngăn bàn.
Trong nháy mắt khi vừa mới đút vào ngăn bàn, liền cảm thấy vai bị đập một cái.
Cô hoảng sợ, suýt nữa nhảy dựng lên.
Mã Tuệ nghiêng mắt nói: "Cậu giấu giếm cái gì đấy?"
Tô Hữu Điềm mạnh miệng nói: "Không có gì, tớ cái gì cũng chưa giấu hết."
Mã Tuệ ngồi ở trên bàn học của cô, cúi người xuống nói: "Vừa nãy trong giờ học tớ thấy cậu và Viên Duy truyền đồ, truyền cái gì, khai đúng sự thật sẽ được khoan hồng!"
Tô Hữu Điềm chuyển tròng mắt, nói: "Gì cũng không có."
Mã Tuệ đẩy cái trán của cô một chút, nói:
"Cậu cứ mạnh miệng đi..... Tớ cũng không hỏi cậu nữa. Đúng rồi, cậu đã nghĩ ra chưa, để ai dạy cậu học?"
Tô Hữu Điềm nghĩ nghĩ, nói: "Chắc là sẽ tìm một gia sư đi....."
Mã Tuệ tức khắc làm mặt quỷ: "Tớ nghe nói sinh viên hiện tại đều kiêm chức gia sư, có lẽ cậu có thể gặp được một anh đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-mi-nhe-nhe-thoi-duoc-khong/1509445/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.