Tô Hữu Điềm sửng sốt, tay của Viên Duy vẫn vững vàng mà nắm ở trên cổ tay của cô.
Đôi mắt cô nhìn thấy ánh mắt giống như tia laser của giáo viên phụ đạo bắn lại phía này, không khỏi run cả người lên, theo bản năng mà liền đẩy đẩy tay của anh.
"Chủ Nhiệm Giáo Dục đang nhìn kia kìa!"
Viên Duy mím môi một chút, anh nói: "Cậu chờ ở chỗ này."
Nói xong, anh liền chạy về hướng của Chủ Nhiệm Giáo Dục. Viên Duy lớn lên đẹp trai, học tập cũng tốt, càng không yêu đương vớ vẩn gì hết, lãnh đạo trong trường học đều có ấn tượng tốt với anh. Chủ Nhiệm Giáo Dục vừa nhìn thấy hắn, biểu tình trên mặt liền thoáng mềm đi một chút.
Cách khá xa nên Tô Hữu Điềm nghe không rõ hai người họ đang nói cái gì, chỉ có thể nhìn thấy Viên Duy quay đầu lại nhìn mình một cái.
Sau đó Chủ Nhiệm Giáo Dục liền vẫy vẫy tay, đôi tay của Viên Duy liền đút vào túi mà đi trở về.
Nhưng mà, hướng anh đi tới lại không phải hướng của Tô Hữu Điềm, mà là đi trở về đội ngũ của lớp.
Tô Hữu Điềm ngốc đơ, ù ù cạc cạc mà nhìn bóng dáng của anh.
Cái quỷ gì thế, đem cô ném ở chỗ này, sau đó một mình đi trở về?
Để cô ngồi chỗ này rồi đứng nhìn như xem khỉ hay sao?
Cô buồn bực mà dậm chân một chút, lập tức liền cảm thấy bụng dưới đau quằn quại, không khỏi kêu một tiếng, cô nhanh chóng cong lưng chạy, từng bước từng bước nhỏ một mà đi.
Không quá lâu sau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-mi-nhe-nhe-thoi-duoc-khong/1509442/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.