Tô Hữu Điềm đặt chân lên tay Ông Tư Nguyệt, cõi lòng rạo rực mà híp mắt lại.
Oa, tay mẹ chồng tuy thô ráp nhưng ấm ghê.
Cô rù rù chui vào lòng Ông Tư Nguyệt, lăn lăn cọ cọ vào người bà.
Bà ngoại ngồi ở cuối giường gần lò sưởi, cười xán lạn, bà vuốt đuôi Tô Hữu Điềm, nói với Ông Tư Nguyệt: "Quả Quýt thật sự thích con đấy, bình thường người khác tới gần, đến cọng lông nó cũng không cho đụng vào cơ."
Bút trên tay Viên Duy khựng lại, hừ một tiếng.
Ông Tư Nguyệt cúi đầu, gãi gãi cằm cô.
Tô Hữu Điềm nhếch cằm lên tránh thoát, giơ móng đè tay Ông Tư Nguyệt xuống: Không được nha, cằm là chỗ chỉ Viên Duy mới được sờ, mẹ chồng cũng không được đụng vào.
Ông Tư Nguyệt sửng sốt, bà ngoại nói: "Nó không cho ai sờ cằm đâu, chỉ Viên Duy mới được chạm vào."
Tô Hữu Điềm meo một tiếng tán đồng.
Ông Tư Nguyệt bật cười: "Đúng thật là thành tinh nhỉ."
Viên Duy nhướng đuôi mày lên, lại hừ một tiếng.
Có điều lần này, khóe miệng cậu hơi nhếch lên.
Tô Hữu Điềm nhảy khỏi lòng Ông Tư Nguyệt, chạy tới cạnh Viên Duy, nhảy vài cái trèo lên lưng cậu.
Viên Duy nghiêng bả vai một cái, giơ tay đè cô lại: "Anh đang làm bài tập."
Tô Hữu Điềm đặt đầu lên đỉnh đầu Viên Duy, trừng to cặp mắt mèo tròn xoe, cậu viết đi, tôi giám sát!
Viên Duy kéo cô xuống, cô lại kiên trì trèo lên, cuối cùng Viên Duy bất đắc dĩ, thò tay trái lên xoa xoa bụng cô, tay phải viết chữ.
Tô Hữu Điềm lè
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-mi-nhe-nhe-thoi-duoc-khong/1509370/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.