Ai cơ?
Viên Duy?
Sao Viên Duy lại ở đây?
Hắn không phải là ở thành phố B sao? Từ lúc nào lại quay về nông thôn rồi?
Tim Tô Hữu Điềm nảy mạnh một cái, cô theo phản xạ trợn to mắt mèo, nhìn vào trong cửa.
Trong cửa vang lên một giọng nói có phần ngây ngô: "Biết rồi."
Thằng nhãi con phủi phủi bụi trên người, bám lên khung cửa nói: "Anh Duy, anh mau ra xem này, mèo nhà anh biết sủa tiếng chó."
Lát sau, bên kia vang lên tiếng lật sách: "Đừng làm phiền anh."
Thằng nhóc xoa xoa chân: "Để em bảo nó kêu cho anh nghe!"
Nói đoạn, nó lạch bạch chạy tới cạnh Tô Hữu Điềm, tay nhỏ luồn xuống nách cô xách lên.
Tô Hữu Điềm bị cầm trong bàn tay mập mạp, nhanh chóng được mang tới gần căn phòng.
Tô Hữu Điềm trợn trừng mắt mèo, khẩn trương đến độ lông tóc toàn thân muốn dựng đứng hết cả lên.
Viên Duy sao không ở thành phố B làm phú nhị đại của hắn đi, về nông thôn làm cái gì? Hắn nuôi mèo à? Nhúm Lông đâu? Sao không thấy nó?
Đánh mắt tía lia mấy vòng, Tô Hữu Điềm rốt cuộc cũng thấy được một bóng hình cao lớn.
Trước bệ cửa sổ, một thiếu niên mặc đồng phục màu lam hơi cúi đầu, ánh nắng mùa đông xuyên qua cửa kính dịu dàng chiếu lên mặt cậu, rèm mi phủ bóng trên khuôn mặt trắng nõn, tựa như tán cây tùng soi bóng trên mặt tuyết.
Cậu cúi đầu, lộ ra cái gáy trắng trẻo, ngón tay mảnh khảnh thon dài chậm rãi cọ cọ lên trang sách, tiếng nghe xào xạc như tuyết rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-mi-nhe-nhe-thoi-duoc-khong/1509369/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.