Đôi mày cô gái khẽ nhăn lại, một cơn đau nhức từ cổ tay truyền tới các dây thần kinh, cơn đau buốt lên đến tận não.
Đột nhiên, cô bừng tỉnh giữa cơn ác mộng, khuôn mặt chảy ướt mồ hôi, thở dốc, cô gắng mở mắt để nhìn xung quanh.
Nhưng vẫn chỉ là một màu đen nuốt chửng.
Đến lúc tiếng ve kêu inh ỏi ngoài cửa sổ chậm rãi truyền vào lỗ tai, thân thể căng chặt của cô gái mới từ từ thả lỏng.
Thì ra...vẫn là chưa chết.
vừa muốn thả lỏng người đột nhiên cứng lại.
...Tiếng ve kêu?
Nhưng cô nhớ rõ, trước khi cô tự giam nhốt bản thân trong căn phòng nhỏ kia, sau đó tự kết thúc sinh mạng, chính là ngày có cơn mưa xuân ghé đến.
Vậy sao cô có thể nghe được tiếng ve kêu?
Hơn nữa, trên chiếc giường mà cô đang ngủ này, còn có phòng ngủ đơn trước mắt thoạt nhìn không tính là lớn, không phải là chiếc giường rộng lớn trong căn phòng tân hôn mà mỗi đêm chỉ có một mình cô nằm gặm nhấm nỗi cô đơn.
Lẽ nào...
Lúc này Nhật Hạ nghe thấy tiếng cửa phòng mình mở ra.
Phỏng đoán liền dừng lại.
ads
"Ai đấy?"
"Chị, là em." Hạ Vũ Điền bước vào, trên tay cầm một chiếc khay: "Tối hôm nay chị chưa ăn gì cả, nên em đã kêu người làm một chút canh cho chị."
Đầu ngón tay cô khẽ run.
Nhật Hạ kinh ngạc sờ khuôn mặt mình, trên sống mũi là một chiếc kính râm, đôi mắt có chút đau. Mà người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dong-thoi-gian-de-yeu-anh/2600869/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.