Đến trước cửa phòng ngủ.
Hai cánh cửa mang phong cách cổ điển vừa dày vừa nặng đang khép chặt lại.
Nhật Hạ chần chờ, nhưng vẫn nâng tay lên, khẽ gõ hai tiếng lên cánh cửa.
Bên trong không có tiếng động.
Nhật Hạ lại gõ cửa thêm lần nữa.
Lần này, khớp ngón tay của cô vừa rời khỏi cửa phòng, thì nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói trầm thấp nóng nảy.
“Không phải tôi đã nói là không được phép quấy rầy à!”
Nhật Hạ khẽ run rẩy.
Một lát sau cô rủ mắt, nhẹ giọng, “Là tôi.”
Không chờ người kia cho phép, cô gái nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đập vào mắt chỉ nhìn thấy bức màn bị che lại, không bật đèn, u ám mười phần.
“Tôi có thể vào không?”
ads
"......"
Không một lời hồi đáp.
Nhật Hạ đương nhiên không biết được cảm xúc của người nọ. Mà trong bóng tối vô biên này, cô cũng hoàn toàn không thể thấy được vẻ mặt và phản ứng của đối phương.
Cô chỉ có thể dựa vào trí nhớ về thư phòng này, ở trong bóng tối sờ soạng đi về phía trước.
"Đứng ở đó đừng nhúc nhích!"
Từ câu nói vừa rồi, cô đã có thể xác định được kẻ điên đang cách cô không xa, mà khoảng cách gần như vậy, cô giống như nghe thấy được tiếng hít thở của người nọ có chút thống khổ đến tê dại.
Một lát sau, hầu kết của hắn khẽ trượt, âm thanh khi nói chuyện lại càng thêm khàn khàn.
“Nếu tôi là em… Lúc này tôi nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dong-thoi-gian-de-yeu-anh/2600856/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.