Thời điểm âm nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay bùng nổ vang dội khắp khán đài.
Cô thở phào nhẹ nhõm, dù sao đi nữa cũng đã trình diễn xong.
Người ngồi bên cạnh thiếu niên là Thừa Duẫn, vốn là người phụ trách tạm thời của cuộc thi lần này.
Ông ta có thói quen quan sát sắc mặt đối phương, trông thấy Mặc Hàn ban nãy toàn thân toát ra hơi thở thờ ơ lãnh đạm, giờ đây lại đang nhìn chằm chằm cô gái trên sân khấu, nghĩ nghĩ rồi nói.
"Mặc thiếu, nữ sinh này trông rất ưu tú.”
Thiếu niên cong môi, cũng không quay đầu lại, ánh mắt vẫn dán chặt trên người cô gái, nhàn nhạt đáp: “Đúng vậy.”
Thừa Duẫn đảo đảo mắt, ý vị thâm trường nhìn Nhật Hạ đứng trên sân khấu, sau đó không nói gì nữa.
———
Cô cúi người chào ban giám khảo rồi đi xuống sân khấu theo hướng ra phòng chờ, nhưng cô lại không vào mà đi đến phòng điều khiển, trực tiếp nhờ người xem camera có quay được kẻ đã cắt rách váy của cô hay không.
Ban đầu, nhân viên còn khách khí nói là camera không thể tùy tiện mở, phải có lệnh từ cấp trên mới có thể mở. Nhưng Nhật Hạ nhất quyết muốn mở vậy nên tên nhân viên trực tiếp nói cho cô biết, camera trong phòng chờ đã bị hư từ một ngày trước đó, camera hành lang lại không có quay được là ai đã làm điều ấy, cùng lắm hiện tại cô cũng đã tham gia thi đấu xong, chuyện này coi như chấm dứt.
Nhật Hạ nghĩ nghĩ, quả là không đơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dong-thoi-gian-de-yeu-anh/2600816/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.