"Mẹ ơi, con đã thực hiện được ước mơ của mẹ." 
Nghĩa trang lạnh lẽo, Nhật Hạ mua một bó hoa cúc trắng đặt trước mộ người phụ nữ, bên cạnh là một chiếc huân chương màu bạc. 
Đầu ngón tay cô nhẹ chạm vào bia mộ, trong lòng có rất nhiều lời đều lặng lẽ nói với mẹ. Nếu như mẹ còn sống, nguyện vọng lớn nhất chính là Nhật Hạ có một cuộc sống vui sướng hạnh phúc làm những việc mình yêu thích. 
Nếu bà biết kiếp trước Nhật Hạ bởi vì mình mà không muốn tiếp tục đánh đàn nữa, chắc chắn sẽ rất thất vọng. 
Nhật Hạ nghĩ đến điều đó thì cười nhẹ. 
Mẹ đừng lo, con sẽ không làm mẹ thất vọng. 
Những việc đã trải qua trong những ngày qua, tựa như một giấc mơ, cô tìm về mình của thuở trước, rồi mơ hồ hiểu rằng, dẫu thế nào cô vẫn là cô. 
Cô còn nhớ cảm giác khi chiếc cúp bạc được trao tới tay, cô mỉm cười nhẹ nhàng ôm lấy vị khách quý đại diện ban tổ chức đứng ra trao giải. 
Tất cả đều không chân thực, dù sao danh hiệu á quân này quả thực rất tốt, Nhật Hạ cũng chưa từng nghĩ đến. 
Nhìn cô gái vui vẻ trên khán đài, thiếu niên đứng bên dưới, nhướn môi cười, biếng nhác vỗ tay theo mọi người. 
Nụ cười chứa đựng không ít ý nghĩ xấu xa, cảm thấy kết quả này không thể tốt hơn. 
Ánh mắt của mọi người sẽ dán chặt vào nhà vô địch, chỉ một mình hắn mới có thể được ngắm cô gái. 
——— 
Video trích từ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dong-thoi-gian-de-yeu-anh/2600814/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.