Lời này của bà nội tựa như mũi kim nhọn đâm trúng vào chỗ ung nhọt nhức nhối từ hôm qua cho đến tận sáng nay của Ngọc Phương. Tuy biết là sẽ đau, nhưng có thể sẽ vơi đi bớt nhức nhối trong tâm can. Ngọc Phương liền gật đầu đồng ý nhưng lại lên tiếng hỏi nhát gừng:
Nhưng mà ... Mà nếu có chuyện đó thật, thì bà không sợ con sẽ bỏ đi hoặc...Hoặc giết luôn đứa cháu trai của ta vì đã làm mất thời gian của con. - Bà nội bật cười rồi nói tiếp:
Yên tâm đi cháu dâu, bà già này biết chính xác kẻ đã thao túng cháu ở thời điểm trong quá khứ đó rồi.Không phải cụ tổ nhà bà đã làm chuyện đó sao? - Ngọc Phương ngạc nhiên hỏi lại.Bà nội lại cười lớn:
-Ừ, không phải cụ tổ nhà ta đâu, theo ta biết năng lực của ông ấy không bá đạo đến mức có thể làm được chuyện
Thao Túng cháu trong tích tắc như thế được.
Ngọc Phương chưng hửng, cô nhìn bà nội của Phục Thăng không chớp mắt. Ký ức đêm đó như thước phim quay chậm chiếu lên trong suy nghĩ của cô. Rõ ràng chỉ có mình và lão tổ của Đặng Phục Thăng trong thư phòng, chỉ có một người khác có mặt ở đó, người ấy chính là lão Phú, không lẽ...
-Muốn biết thì đi theo bà, không thì thôi. - Vừa dứt lời, bà nội liền đứng dậy.
Ngọc Phương ngoan ngoãn đứng dậy theo. Bà nội chầm chậm đi thăng vào nhà, cô cũng đi theo ở phía sau. Vừa vào trong đã thấy ông Đại đứng đó chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dong-thoi-gian-de-tra-no-cho-anh/3724699/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.