Ngọc Phương nhìn ông ta không chớp mắt, cô nói:
-Con cũng vậy, đã lâu lắm rồi mới nghe lại được giọng của nghĩa phụ, kể từ buổi tối ấy.
Trương Phúc Loan nở một nụ cười nhẹ nhàng:
-Ừ, nghĩa phụ rất thương nhớ con, từ lúc con mất tích, ta rất đau buồn. Đến nỗi khi phải đi ra ngoài để gặp gỡ các vị đại thần, ta cũng không thiết tha gì đến việc phải chung vui với bọn họ. Nhìn họ nói nói cười cười mà lòng ta quặn thắt, đau đáu nỗi đau không biết tình hình của con ra sao. Giờ gặp lại con ở thời đại này, ta thật vui mừng lắm.
Ngọc Phương thầm rủa hắn trong lòng, nếu không phải hiểu ông ta như lòng bàn tay, nếu không được Ngũ Quỷ Trình Lưu Ly cho biết tình hình sau khi mình mất tích, có lẽ cô sẽ tin những lời mà Trương Phúc Loan nói ra bây giờ là sự thật. Ngọc Phương nhẹ nhàng đáp:
-Con cũng nhớ nghĩa phụ cả ngày lẫn đêm, không thời khắc nào mà không nghĩ về người.
Trương Phúc Loan trưng ra bộ mặt cảm động khi nghe những lời của Ngọc Phương nói. Nhưng dù gì cũng là đệ nhất sát thủ kiêm con gái nuôi của lão, Ngọc Phương dư biết con người của hắn không bao giờ tin tưởng bất kỳ ai, chứ đừng nói chi là những lời cửa miệng. Ông ta đẩy ly nước ép trái cây đến gần Ngọc Phương rồi từ tốn mời cô:
-Con uống đi.
Ngọc Phương mỉm cười cúi đầu, đón lấy ly nước, dùng ống hút rồi uống một ngụm to. Trương Phúc Loan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dong-thoi-gian-de-tra-no-cho-anh/3724692/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.