Sân bay Tân Sơn Nhất vào lúc hai giờ ba mươi phút sáng vẫn đông nghẹt người. Khu vực cổng quốc tế đầy người đến đón thân nhân cùng những hành khách đang mang theo hành lý để kịp làm thủ tục lên máy bay. Khung cảnh toàn người là người, đan nhau như mắc cửi. Ở cổng ra số 4, một người phụ nữ lớn tuổi và hai người đàn ông đang đi kế bên vội vã bước nhanh ra ngoài. Người đàn bà đi giữa hai người đàn ông, vừa đi vừa nghe điện thoại, gương mặt đanh lại dù đã đeo chiếc kính đen lớn che gần như hết gương mặt.
-Mày nói sao? Chết hết? - Người phụ nữ đó chính là Bùi Thanh Trúc.
Trong điện thoại giọng của em trai bà ta, Bùi Thái Minh ngập ngừng đáp:
-Dạ... Dạ... mình phục kích nó, nhưng không biết sao bị lật kèo, em vừa mới...
Đột nhiên có linh cảm không lành, bà Trúc liền tắt ngang điện thoại với Thái Minh, vừa đi tiếp ra ngoài vừa nhấn số của của Bùi Thanh Trừng, đứa con lớn của mình. Đáp lại chỉ có tiếng nói tự động của tổng đài báo số điện thoại này hiện tại không liên lạc được. Bà Trúc liền chuyển qua gọi cho Bùi Minh Hiển, tình trạng cũng y chang như khi gọi cho Thanh Trừng. Lúc này bà Trúc lòng bồn chồn không yên, chỉ muốn nhanh chóng quay về tổng hành dinh.
-"Có chuyện rồi..." - Nghĩ vậy nên bà ta sãi bước chân dài hơn, phía trước mặt đã thấy bốn thằng vệ sĩ thân tín đang đứng chờ sẵn. Bọn chúng thấy bà Trúc đã bước ra khỏi rào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dong-thoi-gian-de-tra-no-cho-anh/3724677/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.