Chương trước
Chương sau
-Cha mẹ? Ở thời đại trước, những đứa trẻ như chúng ta hầu hết đều là mồ côi hoặc bị mua về theo lệnh nghĩa phụ. - Ngọc Phương thở dài.

Lê Bá Tân đưa ly nước lên môi, nhấp một ngụm nhỏ rồi nói:

Ở kiếp này đệ được sinh ra vào một gia đình nói giàu có thì không đúng, mà chính xác hơn là vô cùng giàu có. Từ lúc nhỏ đến khi trưởng thành, cuộc đời vô cùng thuận lợi....Ta nhớ ở kiếp trước nghĩa phụ cũng đối đãi với ngươi cực kỳ trọng thị. - Ngọc Phương cắt ngang lời hắn.Lê Bá Tân cười khổ lắc đầu:

-Vì đệ có giá trị với Trương đại nhân, Đại Tỷ cũng hiểu chuyện đó mà.

Ngọc Phương thả người ra sau, dựa vào lưng ghế làm cho tâm trạng của Bá Tân cũng được thả lỏng đôi chút.

Gương mặt của hắn giãn ra ngay lập tức, Ngọc Phương ngắm nhìn gương mặt đẹp như ngọc kia rồi hỏi:

Ở kiếp trước, tam đệ tự sát phải không?Đại Tỷ hay thật, chuyện gì cũng đoán được. - Bá Tân giơ ngón tay cái lên trước mặt Ngọc Phương.Ngọc Phương cười cười:

-Ngươi là người giữ nhiều bí mật nhất của nghĩa phụ, với tính cách của ngươi, ta tin ngươi đoán biết được trước sau gì cũng sẽ chết. Không chết dưới tay nghĩa phụ thì cũng bị tra tấn hành hạ mà chết với Ngũ Long Phụng Thánh, vì vậy ta đoán ngươi đã tự sát.

Lê Bá Tân cười hì hì:

Đệ nắm được tin Trương đại nhân sẽ ra Đàng Ngoài để xin tội, biết thời điểm đó không thoát được nên tự đâm vào tim. Đệ còn tưởng khi mở mắt ra sẽ bước vào tầng mười tám của địa ngục, vậy mà lại được chuyển kiếp thành một đứa trẻ mới ra đời ở thời đại này.Nghe giọng điệu và cách ăn mặc, có vẻ tam đệ sống rất tốt nhỉ ?Bá Tân gật đầu lia lịa:

Thời đại này đúng là dành riêng cho đệ phát huy năng lực đến tột đỉnh...Đệ biết ta vào nhà hàng này bằng cách nào? - Ngọc Phương ngắt lời hắn, vừa hỏi vừa nhịp ngón tay lên mặt bàn.Một giọt mồ hôi bất giác chảy xuống thái dương Lê Bá Tân, hắn đáp nhanh mà không mảy may chần chờ lấy một giây một khắc nào:

-Đệ có thể xâm nhập vào toàn bộ hệ thống camera từ tư nhân cho đến của chính quyền, thông qua một phần mềm chạy bằng trí thông minh nhân tạo, đệ có thể nắm được toàn bộ hành tung của Đại Tỷ và tỷ phu ...

Ngọc Phương mở to đôi mắt:

-Ngươi là một hacker à?

Lê Bá Tân ngạc nhiên:

-Đại Tỷ biết hacker là gì sao?



Ngọc Phương cười lớn:

-Ta đến nơi này cũng đã khá lâu, tam đệ nghĩ ta không tự mình tìm hiểu gì sao?

Lê Bá Tân gật đầu, hiểu rõ tính cách con quái vật đội lốt một cô gái nhu mì của Ngọc Phương, hắn liền nói tiếp:

Khoảng hai tuần trước, đệ có giúp cho một nhóm bốn thắng dùng súng cướp thành công hai ngân hàng trong thành phố này mà không hề để lại dấu vết nào, cho nên bọn chúng rất tin tưởng đệ. Hôm nay đệ mới sắp xếp cho chúng cướp tiếp một ngân hàng gần đồn cảnh sát của tỷ phu rồi mật báo cho họ trước ít phút....SÚNG! - Ngọc Phương trừng mắt nhìn Bá Tân lớn giọng.Gã sợ hãi co rúm người lại, lắp bắp phân bua:

-Tỷ ... Đại Tỷ yên tâm, đệ xui chúng dùng súng giả, bảo đảm tỷ phu sẽ không hề hần gì....

Nhìn ánh mắt của Ngọc Phương đã hiền hòa trở lại, Bá Tân thở phào nói tiếp:

-Chuyện chỉ có vậy ...

Ngọc Phương cười gắn, lặp lại lời hắn nói:

-Chuyện chỉ có vậy ...

Lê Bá Tân lại một phen kinh hồn bạt vía, đối diện với bà chị này cũng giống như vào chuồng hồ ngồi chơi chung.

Nếu không làm hài lòng hổ thì cái chết sẽ phi tốc mà tìm đến bản thân mình lúc nào không biết. Khi bà chị này đã lặp lại câu chốt hạ của hắn, hẳn là vẫn chưa thỏa mãn với những gì hắn tiết lộ, đệ tam quỷ chỉ đành cố nhớ ra gì đó, một hồi sau mới ấp úng nói:

-Đêm hôm đó chính là đệ đã cho nhị tỷ và tứ đệ biết hành trình của Đại Tỷ.

Ngọc Phương bật cười:

-Ừ, từ lúc thấy ngươi bước vào nhà hàng, ta đã nghĩ đêm đó chính ngươi tiết lộ cho nhị muội chuyện của ta.

Lê Bá Tân cúi gằm mặt xuống bàn nói khẽ:

-Đệ không có ý bán đứng Đại Tỷ đầu, mong...



Ngọc Phương ngắt ngang lời hắn:

-Tỷ biết chuyện đó, ngươi chỉ là muốn xác minh ta có còn như xưa hay không mà thôi. Ta hiểu rõ tính cách của ngươi, tam đệ luôn xem tất cả mọi người đều là con cờ trên một bàn cờ mà ngươi đang bày bố.

Lê Bá Tân ngước mặt lên cười toe toét:

-Đại Tỷ là quân cờ mạnh nhất trên bàn cờ của đệ.

Ngọc Phương chẳng mảy may để ý đến mấy lời xu nịnh của gã, cô nói luôn:

-Bớt nhiều lời, ngươi biết nghĩa phụ ở đây từ khi nào?

Bá Tân lấy khăn mùi xoa trong túi ra lau hết mồ hôi trên mặt rồi đáp:

Đệ thấy Trương đại nhân từ mười năm trước, lúc đó đệ chỉ mới mười sáu tuổi, là sinh viên khoa công nghệ thông tin của Đại Học Bách Khoa Sài Gòn.Giỏi vậy, mười sáu tuổi đã là sinh viên đại học, lại còn là trường Bách Khoa danh tiếng. - Ngọc Phương thật lòng khen hắn.Bá Tân định mở miệng khen vì sao Đại Tỷ lại biết thì thấy đôi mắt hổ kia nhìn mình chồng chọc. Hắn chột dạ, chỉ đành nuốt luôn câu đó vào bụng rồi nói tiếp:

Lúc đó ông ta là giáo sư khoa lịch sử mới vào trường. Chỉ trong mười năm, đệ tận mắt chứng kiến ông ta từng bước leo lên đến chức trợ lý của Thị Trưởng Sài Gòn...Tam đệ có thể khẳng định ông ta là Trương Phúc Loan hay không?Đệ tam quỷ quả quyết đáp:

-Chắc chắn là ông ấy, đệ đã theo dõi ông ta hơn tám năm trời, chỉ trừ hai năm gần đây mà thôi.

Ngọc Phương lạ lùng hỏi:

-Tại sao lại ngưng không theo dõi nữa?

Bá Tân cau mày nói nhỏ như thể sợ Trương Phúc Loan có thể nghe thấy lời hắn nói:

-Đệ phát hiện Trương đại nhân đã xây dựng riêng một hệ thống phản gián và gián điệp của riêng ông ấy, để tránh bứt dây động rừng, đệ chỉ đành buông tay.

Ngọc Phương buồn bã lắc đầu:

-Dã tâm của nghĩa phụ quá lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.