Sau hôm đó, băng của Mười Khó bị Ngọc Phương cải tổ triệt để từ trên xuống dưới hệt như băng Xóm Mả. Lần đầu tiên Mười Khó mới thấy toàn bộ thu nhập từ các nguồn thu của mình đã bị phung phí bao nhiều năm nay lớn đến thế nào. Chỉ có điều khác với Tuấn Mã, Mười Khó không hề ghi chép lại bất kỳ khoản thu chi nào, mọi thứ hắn chỉ kể bằng miệng cho Ngọc Phương nghe. Tuấn Mã hỏi hắn:
-Vì sao anh Mười không làm sổ sách thu chi cho dễ kiểm soát?
Mười Khó bật cười:
Băng của mày nhỏ, cảnh sát họ không để ý đến, chứ như cỡ cái cảng cá Bình Sơn này mà ghi chép lại, lỡ như có ngày ngã ngựa, tụi nó chụp được sổ sách là đi "trường" tới lúc đầu bạc cũng chưa ra.Đi "trường" là gì? - Ngọc Phương tò mò hỏi hai người.Tuấn Mã cười hềnh hệch đáp:
Dạ, là tiếng lóng chỉ việc bị đi tù đó chị Hai, trong giới giang hồ đi tù cũng như đi học vậy....Cho nên gọi là đi "trường", vì nếu biết điều giữ kín mồm miệng, ra tù sẽ được lên số, được đàn anh sắp xếp cho nhiều mối ngon hơn, kiểu như đang học trung học mà trúng tuyển vào đại học...- Mười Khó tiếp lời.Ngọc Phương gật đầu, chuyện này khá mới mẻ với cô. Ở thời đại của Ngọc Phương, tù tội chỉ dành cho dân cùng đinh mạt hạng, hết thời hạn giam giữ, dù được thả ra nhưng xem như cuộc đời đã nát bét. Chỉ có nước bỏ đi xứ khác mà kiếm sống, chứ làm gì có chuyện vào tù lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dong-thoi-gian-de-tra-no-cho-anh/3542403/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.