Xe hơi đậu lại ngoài đầu hẻm, Kim Chi không cho ai đi theo vào trong, tự mình dẫn bà nội vào nhà của Phục Thăng. Hai bà cháu vừa sắp đến cổng nhà có cây hoa giấy thì đã thấy Ngọc Phương đợi sẵn. Kim Chi quay qua nhìn bà nội, nháy mắt một cái. Bà nội gật nhẹ đầu. Từ lúc lên xe, bà đã định gọi điện thoại báo cho Ngọc Phương, nhưng Kim Chi ngăn lại:
-Bà không cần làm việc đó, chỉ cần chúng ta đến đầu hẻm nhà thằng nhóc kia, con bé đó chắc chắn sẽ biết.
Bà nội chưng hửng, nghi ngại hỏi:
-Làm sao nó biết được chứ.
Kim Chi đẩy gọng kính trên sóng mũi rồi đáp:
-Nơi ở của sát thủ cũng giống như hang rắn, phải đề phòng cảnh giới từ xa. Hơn nữa đây lại là con rắn cực độc.
Bà nội cau mày, giọng có chút không hài lòng:
-Cháu ví con bé với rắn, bà không vừa ý chút nào.
Kim Chi cười nhạt, ra hiệu với tài xế cho xe chạy, thủng thỉnh đáp lời bà:
-Bà đừng quên nếu đúng nó là Diêm Vương Thủ thì con bé đó chính là kẻ thù truyền kiếp của Đặng Gia đó.
Bà nội thở dài, tháo kính xuống lau, đôi mắt nhìn chăm chăm ra cửa sổ của xe. Hai người cứ thế giữ im lặng cho tới khi đến đầu hẻm nhà Phục Thăng.
Lúc đi qua khỏi cổng, Kim Chi nhìn vào dây phơi đồ và chiếc giỏ đặt bên dưới đã với nữa, cất tiếng hỏi Ngọc Phương:
-Em đang phơi đồ sao?
Ngọc Phương mỉm cười đáp:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dong-thoi-gian-de-tra-no-cho-anh/3542399/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.