-Dù sao cũng đã đến, hôm nay cậu Thăng ở lại đây dùng bữa tối với mọi người rồi hãy về. - Chú Phú chân thành lên tiếng mời.
Cô Thương cũng phụ họa theo:
-Đúng đó, hôm qua Phương nó không chịu ăn, nhất quyết xin về đi ăn với bạn, giờ nghĩ lại chắc người bạn đó là cậu Thăng đây. Cậu và Phương ăn xong rồi về cũng không muộn.
Phục Thăng quay qua nhìn Ngọc Phương, thấy cô bé nhún vai, đôi môi nở một nụ cười ngây thơ vô số tội. Hay ghê, cô bé này tội chưa xử hơi bị nhiều, nhưng miệng mình giờ đã bị quăng cục xương "đừng hỏi" vào rồi nên Phục Thăng lâm vào thế khó. Hỏi thì bị nói là tra khảo, còn không hỏi thì cứ tức anh ách trong lòng. Nhìn anh bạn chung nhà gắng gượng ngồi vào bàn ăn, cố làm ra vẻ mặt thật tự nhiên, Ngọc Phương cũng cảm thấy buồn cười. Suốt cả bữa ăn, cô cứ ngồi tủm tỉm cười.
Dù chỉ mới gặp lần đầu, nhưng không hiểu sao chú Phú lại thấy rất quý mến Phục Thăng. Chú vừa gắp đồ ăn cho anh vừa nói:
-Con ăn đi, thật ra khi nhận Phương vào đây làm, chú cũng hơi áy náy vì công việc này so với con bé hơi....
-Không có gì đâu chú, làm việc gì cũng hay, miễn sao tiền kiếm ra không vi phạm pháp luật là được. - Phục Thăng vừa trả lời vừa cười cười nhìn Ngọc Phương.
Ngọc Phương giật mình đánh thót, nhưng vẫn giữ bình tĩnh như không, nét mặt không đổi sắc, thản nhiên gắp thức ăn. Bữa tối cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dong-thoi-gian-de-tra-no-cho-anh/2987803/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.