Bận rộn với việc tiếp quản công ty của chú Phú, Ngọc Phương cũng không ghé qua Xóm Mả. Nhưng cô biết tình hình vẫn ổn, vì nếu có việc khẩn cấp, Tuấn Mã sẽ gọi điện tìm cô ngay lập tức. Thời gian thấm thoát trôi qua, chớp mắt đã đến tối ngày thứ bảy. Ngọc Phương về sớm hơn mọi ngày, thay sẵn bộ đồ mới mua hôm thứ sáu chờ Phục Thăng đi làm về.
Có tiếng mở cửa, Phục Thăng xuất hiện, nhìn thấy Ngọc Phương đang ngồi lướt điện thoại trong bộ váy màu thiên thanh trang nhã, mái tóc đen huyền xõa xuống ngang lưng. Anh hắng giọng:
-Anh về rồi, tắm rửa thay đồ xong mình đi nhé.
Ngọc Phương ngẩng mặt lên, khoé môi thoáng lộ nét cười, cô hỏi anh:
-Nhìn em đẹp không ?
Đàn ông bị hỏi câu này, dĩ nhiên 100% ông nào cũng trả lời "Đẹp", Phục Thăng cũng không ngoại lệ, chỉ có điều thật lòng là anh thấy đẹp thật, nên cứ đứng như trời trồng ở ngay cửa nhìn Ngọc Phương không chớp mắt. Phải đợi đến lúc cô giục, mới sực tỉnh mà đi tắm.
Phục Thăng mặc quần jean, áo thun trắng, khoác thêm chiếc áo sơ mi sọc ca rô xanh. Trong lúc chờ anh chải đầu, Ngọc Phương lục lọi trong túi xách của mình, lấy ra một hộp nhỏ vuông vắn rồi đưa cho anh.
-Xịt đi, nước hoa em mới mua chiều nay, quà tặng cho anh không nhân dịp nào cả.
Phục Thăng tự nhiên cảm thấy có lỗi, hình như trước giờ anh chưa tặng cho cô một món quà nào đúng nghĩa. Như đọc được suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dong-thoi-gian-de-tra-no-cho-anh/2987775/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.