Tám Keo sợ hãi kể lại mọi chuyện một cách chi tiết. Đến lúc nghe thấy cái tên "Phương" từ miệng hắn thốt ra, cô gái kia giật mình hỏi lại:-Ngươi nói con bé có thân thủ mà theo ngươi là phi phàm ấy tên Phương?
-Tôi không nói sai nữa lời, con nhỏ đó đúng là tên Phương. - Tám Keo vẫn đang nằm dưới gót giày của cô ta vội vàng đáp.
Cô gái cười gằn:
-Ngươi còn nhớ hình dáng của ả không?
Tám Keo sao có thể quên được, gã liền tả chi tiết hình dáng của Ngọc Phương cho cô gái của Trương Gia nghe. Nghe xong cô ta mỉm cười:
-Ta tên thật là Hạ Tiêu Dao, năm nay hai mươi tám tuổi, ta thích nhất là màu đen và ghét nhất màu xanh da trời. Ta không thích hoa lắm, ngửi mùi của chúng làm ta bị buồn nôn...
Tám Keo chưng hững, ngạc nhiên hỏi:
-Tại sao cô lại nói cho tôi nghe những điều này...
"Phụp", hắn chưa kịp dứt lời, gót giày của cô gái kia đã đâm thẳng xuyên qua thái dương. Tám Keo giãy đành đạch như con cá bị đập đầu rồi tắt thở. Cô gái vẫn giữ nét cười trên khoé môi nói với cái xác của Tám Keo:
-Vì ngươi và những người có mặt trong phòng này sẽ chết, nên ta muốn trút bầu tâm sự một chút.
Nói xong cô ta quay qua năm gã còn lại đang nằm trên sàn nhà. Rút từ thắt lưng một thanh thép đen tuyền, mềm mại uyển chuyển như một dải lụa bằng thép. Năm gã kia thấy tình hình ngụy cấp, vội vàng bò dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dong-thoi-gian-de-tra-no-cho-anh/2987767/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.