-Hắt... Hắt... Xì.
Phục Thăng đưa khăn giấy trên bàn cho Ngọc Phương.
-Em muốn bệnh hay sao mà nãy giờ hắt xì hai ba lần rồi.
Ngọc Phương nhận lấy khăn, chậm lên mũi đáp:
-Chắc có ai nhắc tên, chứ em khoẻ lắm.
Phục Thăng mỉm cười:
-Tưởng tượng, làm gì có chuyện ai nhắc đến mà hắt xì chứ.
-Ai biết được, cứ tin là vậy đi. - Ngọc Phương vò mảnh khăn giấy vứt vào thùng rác dưới chân.
-Anh chở em về rồi đi làm.
Ngọc Phương lắc đầu:
-Ăn xong rồi, anh cứ đi làm, em đi bộ về cũng được, quán này gần nhà mà.
-Chở về mất có mấy phút, đi bộ làm gì. - Phục Thăng nhăn nhó.
-Em đi bộ tập thể dục, chú ơi tính tiền.
Ngọc Phương không muốn lằn nhằn, hôm nay cô phải ghé qua xóm Mả. Sáng nay Tuấn Mã đã nhá điện thoại cho cô, hẳn phải có việc gấp. Thanh toán tiền xong, Phục Thăng phóng xe đi làm. Ngọc Phương đi bộ vào xóm Mả, nhìn thấy cô từ đầu ngõ đi vào, Tuấn Mã vội vàng chạy ra. Hắn gật đầu chào cô một cái rồi ghé sát tai thì thầm:
-Tám Keo "ôm bình hơi" lặn mất rồi, Trương Gia tiếp quản toàn bộ cơ sở làm ăn của hắn.
-Vậy bỏ đi đừng dây dưa nữa, khoản tiền kia cũng chỉ là tiền chuộc mạng, nay Tám Keo đã "đi" rồi thì thôi.
Tuấn Mã và Ngọc Phương đi vào trong nhà. Ngọc Phương ngồi xuống ghế, Tuấn Mả vẫn tiếc rẻ khoản tiền hậu hĩnh kia, hắn chắt lưỡi thở dài:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dong-thoi-gian-de-tra-no-cho-anh/2987765/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.