Giấc ngủ của Bùi Quan không quá sâu. Trong cơn mơ màng, cô lờ mờ nghe thấy bên cạnh có tiếng động nhỏ.
Tiếng vải quần áo cọ xát, tiếng bước chân, tiếng cửa đóng. Sau đó, căn phòng lại trở nên yên tĩnh. Cô trở mình, rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Hành Trạc có thói quen chạy bộ không bao giờ thay đổi, dù ở đâu cũng vậy.
Khoảng bảy giờ, cửa phòng ngủ bị đẩy ra. Anh bước vào, cởi hai nút đầu áo thể thao màu đen, tiện tay kéo nhẹ cổ áo.
Trong lúc tháo đồng hồ đeo tay, khóe mắt anh liếc thấy Bùi Quan đã tỉnh, liền quay đầu nhìn cô một cái: “Anh đánh thức em à?”
Bùi Quan chậm rãi lắc đầu: “Không ạ, đồng hồ báo thức reo rồi.”
“Anh vào tắm đã. Nếu còn buồn ngủ thì em cứ ngủ thêm.”
Thấy anh định vào phòng tắm, Bùi Quan khẽ gọi tên anh: “Anh muốn ăn gì không? Hoặc… có kiêng gì không?”
Thẩm Hành Trạc khựng lại một chút, nghiêng người nhìn cô, ánh mắt mang theo chút nghi hoặc.
Bùi Quan giải thích: “Trước đó em có chuẩn bị chút nguyên liệu ở nhà, có thể nấu bữa sáng.”
Chữ “ở nhà” từ miệng cô thốt ra.
Vốn dĩ vì vội nên anh không định ăn sáng với cô.
“Không kiêng gì cả. Em cứ làm theo ý mình.” Thẩm Hành Trạc đổi ý.
Không lâu sau, tiếng nước trong phòng tắm vang lên, không quá lớn.
Ngủ chưa được mấy tiếng, người có phần uể oải. Bùi Quan ngây người nhìn trần nhà một lúc, định thần lại, rồi lảo đảo bò dậy khỏi giường.
Nhặt chiếc váy ngủ bị vứt trên thảm, mặc vào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dong-cung-suong-mo-trung-tich/4892425/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.