"Thái Ân?"
"Cậu lại đến khám mắt à, nghe nói viện trưởng tìm được giác mạc cho cậu rồi, thật tốt quá!"
Giọng của Thái Ân hơi lớn, có lẽ chính vì vậy mà đã khiến Nam Trân Tâm chú ý tới. Cô quay đầu lại nhìn, Lăng Thiếu Hà đã tiêm xong, hình như đang nói chuyện với ai đó. Cô nheo mắt nhìn, hoá ra là Thái Ân, bạn thân của anh, cũng là bác sĩ tại bệnh viện này.
Lăng Thiếu Hà hơi gượng gạo một chút, dường như là sợ cô sẽ biết được chuyện gì đó. Vội vàng vỗ vai Thái Ân rồi nói.
"Cảm ơn cậu, tôi...tôi có việc tôi đi trước, lần sau nói chuyện nhé, tạm biệt."
Nói xong liền chạy về phía Nam Trân Tâm. Thái Ân ngơ ngác một hồi, thật không biết Lăng Thiếu Hà sao lại như vậy.
Nam Trân Tâm thấy anh chạy đến có chút lo lắng.
"Anh chạy nhanh như thế làm gì, lỡ như lại..."
Lăng Thiếu Hà cười cười nhìn cô.
"Anh đâu phải đứa trẻ lên ba, lại còn có thể ngã thêm lần nữa hay sao?"
Cô lườm anh một cái, sau, lại nhìn về phía lúc nãy, hỏi anh.
"Lúc nãy là Thái Ân sao? Anh và anh ấy nói chuyện gì thế?"
Lăng Thiếu Hà có chút chột dạ, nhưng lại đem một nụ cười khác để che dấu. Anh kéo tay cô.
"Còn có thể có chuyện gì được chứ, cậu ta là đang thúc giục anh mau mau đem thiệp cưới đến đòi tiền mừng của cậu ta đấy mà."
Cô biết anh đang nói đến điều gì, lời đùa cợt nhưng lại là cả tâm nguyện của anh, cô cố cười, nhưng nụ cười ấy lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dau-song-gio/1509269/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.