"Anh...anh ấy rất vui sao?" Ánh mắt cô đờ đẫn, có lẽ là tác dụng của thuốc, cũng có lẽ là không phải, nhưng trái tim cô dường như sắp bị bóp nghẹn rồi.
"Đương nhiên, con của mình, anh ấy còn có thể không vui sao?" Dương Yến nói, mặt thì tươi cười, nhưng rõ ràng là xót xa, phải chi đó thực sự là con của Nam Trấn Ảnh thì tốt biết mấy.
"Cũng.....cũng tốt..." Cô lắp bắp nói. Phải khó khăn như thế nào mới có thể thốt ra lời ấy.
"Tốt? Tốt ở chỗ nào?" Dương Yến trợn mắt nắm lấy tóc gáy cô.
Nhạc Ca vì mất sức mà bị lực đạo của Dương Yến kéo về sau, tóc bị túm lấy, một mảng da đầu tê rần. Nhưng cô lại cười trong đau thương.
"Không... không...phải cô nói anh ấy rất vui hay sao...anh ấy vui, tôi cũng sẽ vui, chỉ cần anh ấy còn cần tôi, tôi sẽ ở bên anh ấy, những thứ khác tôi vốn không quan tâm...."
Dương Yến nhếch mép.
"Ôi trời, thật là cảm động, tình yêu của cô Nhạc đây quả là vĩ đại quá. Nhưng trong mắt tôi, loại phụ nữ như vậy chỉ là lũ nhu nhược kém cỏi. Muốn giành hạnh phúc cho chính mình, thì phải độc chiếm. Đàn ông sao có thể dùng chung, cô ngu, nhưng tôi thì không như vậy. Có phải cô nghĩ là tôi không yêu anh ấy mà chỉ là muốn chiếm hữu thôi không? Nhưng cô sai rồi tôi không phải chiếm hữu, anh ấy với tôi...."
"Anh ấy với cô chính là chấp niệm. Chấp niệm quá sâu, tình yêu đã biến thành cố chấp." Cô ngắt lời cô ta.
"Chấp niệm? Ha ha ha,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dau-song-gio/1509253/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.