Bẵng đi một thời gian, sau sự việc ngày hôm đó, hắn kiềm chế bản thân mình đến gặp cô. Nhiều lúc không chịu nổi hắn cũng chỉ dám đứng nhìn từ xa. Ngắm nhìn cô chăm sóc những bông hoa mà ngày đó hắn vun trồng vì cô đến ngây người. Vẻ tỉ mỉ đầy dịu dàng ấy làm tim hắn chợt tan chảy. Có phải là trước kia hai người cũng đã từng cùng nhau chăm sóc cây cỏ, tươi cười hạnh phúc với nhau như thế không. Bởi lẽ dáng vẻ ấy của cô trong mắt hắn lúc này bỗng quen thuộc đến lạ.
Rõ ràng là nhà của mình, ấy vậy mà hắn lại không dám trở về. Có lẽ là vì hắn sợ chính mình khiến cô ghét bỏ. Mastuki gặp lại Nhạc Ca một lần, hắn nhất định sẽ lại tìm cách gặp được cô lần hai. Nếu như Nhạc Ca trở về bên Nam Vi. Nam Trấn Ảnh có lẽ sẽ vì hạnh phúc của cô, vì tình cảm của cô mà đau khổ chấp nhận. Thế nhưng Nam Vi đó thực chất lại là một tên gián điệp. Kẻ như hắn sẽ không thể nào đem đến hạnh phúc cho cô.
Nam Trấn Ảnh không dám vạch trần Mastuki, không dám nói ra sự thật không phải vì hắn ích kỷ. Hắn chỉ là đơn giản không muốn làm tổn thương một người con gái. Cô gái đó đặt hết tình yêu và niềm tin vào cái người gọi là thanh thuần ấy, cô không biết rằng, so với Nam Trấn Ảnh thì Nam Vi mới là một người không thể yêu.
Nam Trấn Ảnh nghĩ mình hiểu tất cả, thế nhưng hắn lại không biết một điều. Hắn sợ cô đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dau-song-gio/1509222/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.