Dương Yến khuôn mặt run lên vì tức giận, đúng là loại khốn nạn, ngay cả lời đó mà cũng có thể nói ra trơn tru như không có gì.
"Thể loại như anh đúng là lời bẩn thỉu cũng có thể nói ra trơn tru được, cặn bã...sớm muộn gì anh cũng sẽ chết không chỗ dung thân!!!!" Dương Yến gào lên.
"Cô trù chồng mình chết sớm, không sợ làm goá phụ hay sao??" Hắn thản nhiên.
"Chồng?? Tôi thà lấy một con chó!"
"Được lắm....Chi bằng nói...Nam Trấn Ảnh chính là một con chó đi..."
Dương Yến quay ngoắt.
"Đừng hòng sỉ nhục anh ấy!!!"
Lâm Cảnh cười khẩy, những ngón tay dài tinh tế nâng cằm cô ta lên. Nhìn sâu vào đôi mắt đầy uất hận ấy.
"Sỉ nhục một bộ xương khô của nam nhân khác cũng có thể làm phu nhân tức giận đến nhường này...người làm chồng ta đây có phải nên tức giận một chút không, nhưng sao ta lại cảm thấy giống như, phu nhân đang giận ngược ta vậy....."
"Đừng chạm vào tôi!!" Cô ta hất tay hắn, ánh mắt tràn đầy sự khinh bỉ.
Thế nhưng hắn vẫn không một chút tức giận. Có lẽ vì hắn đối với cô ta chẳng có một chút để tâm. Bởi lẽ người ta chỉ thực sự đau lòng, tức giận khi những người ta yêu thương, để ý lại đi tổn thương ta. Đó mới chính là nỗi đau đớn tận sâu. Còn đây...chỉ là một cơn gió thổi khiến lá rì rào bên tai. Không thể chạm tới tim can. Nói gì đến tức giận.
Lâm Cảnh mặt không cảm xúc thu tay về, quay đi.
"Hai ngày nữa là tiệc mừng nhậm chức của tổng cục trưởng đặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dau-song-gio/1509204/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.