Dương Yến đêm đó một mình lái xe đi, lại chẳng biết vì sao bất giác mà đi đến biệt thự Nam gia. Cánh cổng sắt cao ngất lạnh ngắt sừng sững ở đó. Mà chủ nhân nơi này đã chẳng còn tồn tại ở đây. Cô ta chợt hối hận biết bao vì ngày đó đã đi khỏi. Bởi cô ta nghĩ rằng, trên đời này hắn ta thân thiết nhất là cô. Cũng chỉ có cô ta mới đủ tư cách để làm người phụ nữ của hắn. Thế nên dù cho xa cách bao nhiêu, thì hắn đã định sẵn là người đàn ông của cô ta đời này.
Thế nhưng thế sự vô lường, suy tính của cô ta chẳng thể trở thành hiện thực.
Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt tinh xảo, những nét u uất trên khuôn mặt đó lại càng làm cho cô ta trông thảm hại hơn bao giờ hết. Đau khổ, trách móc, bây giờ thậm chí cô ta còn không đủ tư cách để làm điều đó. Nói gì đến mong chờ một ngày Nam Trấn Ảnh quay lại và yêu cô ta đây. Vì cô ta đã chẳng còn trong sạch nữa.
Dương Yến bất động một đêm. Chắc chắn rằng cuộc đời đã chẳng còn gì phải mong chờ nữa. Nhưng còn Dương gia thì phải làm sao đây. Cha cô ta muốn mượn tay Lâm Cảnh để vực dậy gia tộc, còn hắn thì lại muốn mượn danh nghĩa của Dương gia để xây dựng danh dự cho mình. Cô ta, thật ra cũng chỉ là một quân cờ. Đến lúc không ai cần nữa, thì lại bị vứt bỏ không thương tiếc. Nam Trấn Ảnh mất rồi, cô ta cũng không còn lý do gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dau-song-gio/1509203/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.