Sau khi Tiểu An nằm xuống Hạo Thiên liền tiến tới chỗ ghế sofa. Mồ hôi trên trán anh nhễ nhại, cơn đau lan rộng đến toàn cơ thể khiến hàng lông mày khẽ nhíu lại. Anh bấu chặt tay vào thành ghế đến nỗi trên đó hằn lên năm dấu móng tay. Hơi thở trở nên không đều thậm chí còn vô cùng khó khăn. Vì Tiểu An chỉ mới nằm xuống chưa ngủ nên Hạo Thiên không thể rời khỏi phòng ngay được. Anh lấy điện thoại trong túi, bàn tay run rẩy nhắn tin chữ rồi gửi đi.
Nhắn xong cũng là lúc Hạo Thiên kiệt sức, bàn tay buông lỏng khiến điện thoại rơi xuống ghế vang lên một tiếng. Anh tựa lưng vào thành ghế, đầu ngửa lên cao cắn răng chịu đựng cơn đau. Mồ hôi ra ngày càng nhiều, cơn đau quằn quại khiến anh mất sức nhưng không dám kêu than.
Cho đến khi nghe được tiếng thông báo vang lên, Hạo Thiên đưa mắt nhìn về phía Tiểu An. Thấy cô không còn nhúc nhích hay động tĩnh, anh mới yên tâm lặng lẽ rời khỏi phòng.
Vừa bước chân ra khỏi cửa Hạo Thiên đã đã khụy xuống đất.
Đau!
Nỗi đau này dai dẳng đeo bám không giống như vết thương đau một lần rồi thôi.
Hạo Thiên cố gắng nhẫn nhịn, đôi mắt mơ hồ nhìn về phía trước. Anh chống tay xuống sàn, gắng gượng đứng dậy đi về chỗ cánh cửa.
Ngay khi cánh cửa vừa mở, nhìn thấy Hạo Thiên trong tình trạng sắp ngất đi vì đau quản gia Lục vội vàng đỡ anh ngồi xuống. Anh đưa thuốc giảm đau cấp tốc và nước cho anh uống. Hạo Thiên không nghĩ nhiều vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dai-vo-ho/394964/chuong-62.html