– Là tôi tự tay đo cho em đấy. Thấy chuẩn chứ? 
– Đồ ông chú già vô liêm sỉ! 
– Đêm đó là em tình nguyện, tôi cũng chỉ vô tình đoán được chứ đâu cố ý. Bây giờ em lại quay sang trách móc tôi sao? 
Tiểu An chẳng còn lời nào để nói với Hạo Thiên bởi càng nói cô càng đuối lý. Nhưng hình như, Tiểu An đến đây không chỉ nói mỗi chuyện này. Cô còn một số điều cần phải làm rõ với anh. 
Gỡ tay Hạo Thiên ra khỏi người mình, Tiểu An lùi về sau một bước cố tình giữ khoảng cách với anh. Cô hơi cúi đầu thấp giọng. 
– Chuyện lần trước, tôi đã nói rõ với Tiến Đạt. Chúng tôi chia tay rồi! 
Khoé môi Hạo Thiên khẽ cong lên nở một nụ cười đầy thoả mãn. 
– Nếu đã chia tay thì chúng ta mau đăng ký kết hôn thôi. Chúng ta còn phải… 
Lời Hạo Thiên còn chưa nói dứt câu liền bị ngăn lại bởi cái lắc đầu của Tiểu An. Hạo Thiên chau mày khó hiểu. Không phải là cô đang từ chối lấy anh đấy chứ? 
– Phương Tiểu An! Em sao vậy? Không phải ngay từ đầu em là người muốn lấy tôi sao? 
– Tôi biết điều đó nhưng vẫn còn nhiều thứ chúng ta chưa giải quyết xong. Đám cưới không phải muốn tổ chức là tổ chức ngay được còn phải thông qua hai bên gia đình nữa. Với lại… 
Tiểu An ngừng đôi chút. Cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi. 
– Chú thực sự nuôi phụ nữ bên ngoài sao? 
Đây là chuyện khiến Tiểu An suy nghĩ rất nhiều vào đêm qua. Cô muốn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dai-vo-ho/394909/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.