– Cả ngày hôm nay em tắt máy, nhắn tin cũng không được. Rốt cuộc thì em đã đi đâu vậy?
Hạo Thiên ôm chặt lấy Tiểu An không buông. Thái độ của anh bây giờ rất khác so với những gì cô thấy ban sáng. Cô thành ra thế này không phải là do anh hay sao? Nếu anh chịu giải thích rõ ràng mọi chuyện về người phụ nữ kia thì cô đã không bỏ đi.
Tiểu An dùng hết sức đẩy Hạo Thiên một cái thật mạnh, thành công thoát khỏi vòng tay anh. Cô vẫn giữ thái độ tức giận, chủ động giữ khoảng cách với Hạo Thiên.
– Chú đến đây thì tôi làm gì? Đáng lẽ giờ này chú phải bên cạnh người khác chứ?
Hạo Thiên thở dài một tiếng.
– Em vẫn còn chưa hết giận? Không phải tôi đã nói giữa tôi và cô ta không có gì sao?
– Nếu vậy thì chú giải thích đi. Giải thích chuyện cô ta đến văn phòng chú làm gì?
– Tôi nói rồi cô ta chỉ là nhân viên. Em muốn tôi giải thích thế nào nữa.
Tiểu An chỉ nghe không đáp. Đó là câu trả lời của Hạo Thiên nhưng không phải là những điều mà cô muốn nghe. Khi cô bước vào phòng, quần áo anh xộc xệch nút áo thì đang đóng dở. Anh nói cô ta là nhân viên nhưng cô không thấy thẻ nhân viên trên người cô ta. Cô không giận dỗi như một đứa con nít nhưng điều cô cần là sự thành thật. Và điều đó, cô không thấy ở Hạo Thiên.
Bây giờ Tiểu An cảm thấy trong người rất mệt, chẳng còn hơi đâu mà đôi co với người đàn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dai-vo-ho/394907/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.