Mà cô đã không có thời gian dư thừa để tiếp nhận cơ hội rồi.
Lúc này đây cô chỉ có thể thắng không được thua, nếu thua cô sẽ mãi mãi mất đi tư cách ngẩng đầu, cô đánh cược không nổi, cũng không thua nổi. Mặc dù biết con đường này sẽ rất gian khổ, nhưng cô vẫn sẽ không màng tất cả đi về phía trước.
Cuối cùng, Hạ Miều đi liều một nước cờ thắng được cơ hội này. Nhưng Hạ Miều không hề kích động, mà là chân thành nhìn ông Doãn: "Cảm ơn ông, cháu nhất định sẽ không làm cho người mất mặt."
Cô biết, nếu không phải ông Doãn cố ý nhường cô nhất định sẽ không thắng được.
Ông Doãn vỗ bả vai Hạ Miều: "Được rồi! Nếu dám làm mất mặt ta, thì đừng hòng trở về."
"Nhất định."
Hai người nhìn nhau cười. Lúc Kiều Phù ra kêu hai người vào ăn tối thì vừa vặn nhìn thấy một màn này. Sao bà cứ cảm thấy hai người họ như vừa đạt xong thỏa thuận nào đó?
"Ba, Nhuỵ Nhuỵ, vào ăn cơm đi."
Sau khi ăn xong cô cùng ông Doãn nói một số chuyện trong quân đội. Mà Hạ Miều cũng muốn về thăm cha mẹ trước khi đi vào quân đội. Cho nên bàn với Doãn Quân Viêm về việc này.
Ba ngày sau, Hạ Miều cùng Doãn Quân Viêm và người tài xế cùng lên đường về thành phố An.
Mọi người đều gọi người tài xế này là chú Tần. Kỳ thật ông ấy là một vệ sĩ có thân thủ rất lợi hại, chuyên phụ trách cuộc sống hằng ngày của Doãn Quân Viêm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dai-thanh-yeu/2708860/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.