"Nhanh ăn đi, em hẳn đã đói bụng rồi ."
Bụng Hạ Miều cũng rất phối hợp kêu lên một tiếng, cô hơi xấu hổ cười nói: "Ha ha ~ đúng là có chút đói bụng."
Sau đó vùi đầu ăn bữa sáng.
Doãn Quân Viêm thấy vậy trên môi tràn đầy ý cười nhìn Hạ Miều, đứng dậy đi tới cái ghế sô pha ban nãy, tiếp tục đọc sách.
Hạ Miều trộm ngắm anh ta vài lần, trong lòng không khỏi lại cảm thán, đúng là mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song a.
Doãn Quân Viêm cũng biết Hạ Miều đang quan sát mình, chẳng qua anh giả bộ không biết mà thôi. Do từ nhỏ thân thể của anh đã yếu ớt nên người trong nhà chăm sóc anh vô cùng tốt, mặc dù bây giờ bệnh anh đã khỏi hẳn, nhưng bọn họ cũng không dễ nổi giận.
Đối với yêu cầu của người nhà anh chưa bao giờ từ chối, bởi vì anh biết bọn họ rất lo lắng cho anh, căn bệnh năm đó đã khiến cho bọn họ hoảng sợ rồi. Cuộc đời người chỉ có vài chục năm ngắn ngủi, anh may mắn nhặt được cái mạng này về, nếu như có thể khiến người trong nhà vui vẻ, có thể giúp người khác vượt qua khó khăn thì anh cũng sẽ vui lây.
Nhưng lúc này đây anh lại không nói thật. Chuyến du lịch của anh lẽ ra chưa kết thúc đâu, anh chỉ vừa mới tới Y quốc mà thôi.
Lúc trong xe đột nhiên xuất hiện một cô gái, hơn nữa dùng dao kề vào cổ anh. Anh không hề sợ hãi, mà suy nghĩ đầu tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dai-thanh-yeu/2708854/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.