Chương trước
Chương sau
Anh đang thấy được cái gì? Tên hồ ly xảo trá này thế mà......lại mù......

Thẩm Nguyệt cùng Phong Chi Âu nhìn về phía Mạch Tuyết, lúc này mới phát hiện cậu ta có chút khác thường.

Dáng vẻ kia vô cùng kinh ngạc, bên trong đôi mắt là một mảnh sạch sẽ, không có chút dấu vết đau thương nào.

Thẩm Nguyệt cùng Phong Chi Âu nhìn nhau một cái, không bình thường, Mạch Tuyết tuyệt đối không bình thường.

Thẩm Phi nhàn nhạt phun ra hai chữ: "Mù."

Trên gương mặt không có vẻ tức giận,bên trong đôi mắt cũng không có chút gợn sóng nào khiến Mạch Tuyết càng thêm khϊếp sợ.

Thẩm Phi tại sao lại mù, hơn nữa tính cách sao lại trở nên như thế.....

Chẳng lẽ là do đôi mắt mù, cho nên mới biến thành dáng vẻ bất cần như thế này?

Nhưng sao đôi mắt cậu ta lại mù chứ?

Nghĩ như vậy, Mạch Tuyết liền mở miệng hỏi : "Sao lại như thế? Đôi mắt của cậu sao lại mù?"
"Có lẽ là do trừng phạt." Giọng nói Thẩm Phi vẫn nhạt nhẽo không có chút phập phồng nào, tựa như một cỗ máy móc.

Mạch Tuyết nhíu mày, sao anh lại cảm thấy lời Thẩm Phi nói có ẩn ý?

Thẩm Nguyệt cùng Phong Chi Âu càng nhìn càng thấy không bình thường, ngay cả Thánh Mặc La Á Qua Đế cũng ngước mắt nhìn về phía Mạch Tuyết.

Thẩm Nguyệt chớp đôi mắt sắc bén, hỏi Mạch Tuyết một câu: "Cậu có nhớ ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì không ?"

"Ngày hôm qua?" Mạch Tuyết không thể hiểu được nhìn Thẩm Nguyệt: "Ngày hôm qua chúng ta đến nơi này của Qua Đế, do ngồi phi cơ mệt quá nên tất cả đều về phòng nghỉ ngơi. Có vấn đề gì sao?"

Câu trả lời của Mạch Tuyết khiến sắc mặt bọn họ biến đổi, bao gồm cả Thẩm Phi.

Mạch Tuyết chỉ cảm thấy ánh mắt của bọn họ rất kỳ lạ khiến anh vô cùng không thoải mái, đang định mở miệng nói thì lại nghe thấy Phong Chi Âu hỏi một câu.
"Cậu còn nhớ Hạ Miều không?"

Mạch Tuyết sửng sốt, không biết vì sao trước ngực anh đột nhiên cứng lại, một cỗ đau đớn xẹt qua khiến sắc mặt anh trắng bệch, trên trán cũng toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

"Thế nào rồi?"

Phong Chi Âu thấy Mạch Tuyết đau đớn như muốn ngất xỉu thì vội vàng hỏi han một câu, chẳng lẽ bọn họ đã đoán sai?

Mạch Tuyết chờ cơn đau dịu đi mới mở miệng nói với Phong Chi Âu : "Không biết tại sao nữa, vừa rồi trái tim đột nhiên rất đau."

Phong Chi Âu sửng sốt, Thẩm Nguyệt cùng Thánh Mặc La Á Qua Đế cũng ngây người.

"Người vừa rồi cậu nói là ai?"

Mạch Tuyết thắc mắc nhìn Phong Chi Âu, sao đột nhiên cậu ta lại nhắc tên một người xa lạ?

Đám sương lượn lờ trong đôi mắt Phong Chi Âu hơi dịch chuyển, bình tĩnh nhìn Mạch Tuyết: "Cậu không biết cô ta là ai?"
"Rốt cuộc cậu muốn nói gì?"

Mạch Tuyết cảm thấy ánh mắt bọn họ cứ là lạ, như thể anh đã bỏ lỡ thứ gì đó.

"Cậu có nhớ chúng tôi là ai không?" Thẩm Nguyệt nói tiếp.

Mạch Tuyết nheo mắt lại, hài hước cười nói : "Thẩm tổng đang nói đùa đấy à? Khách VIP của Đế Lan Tư sao tôi có thể không nhớ?"

Bộ dạng của Mạch Tuyết bây giờ đáng lẽ bọn họ phải thấy quen thuộc mới đúng, nhưng lúc này đây bọn họ lại thấy xa lạ.

Hình như từ sau khi Hạ Miều xuất hiện, Mạch Tuyết đã trở nên không giống Mạch Tuyết.

Nhưng bộ dáng này của Mạch Tuyết giống y hệt lúc trước, khi mà Hạ Miều chưa xuất hiện.

"Vậy cậu có nhớ vì sao chúng ta tới gia tộc Thánh Mặc La Á không?"

Thẩm Nguyệt lại hỏi tiếp, chẳng qua trong lòng đã có một suy nghĩ không tốt.

Mạch Tuyết nghe vậy, cảm thấy vô cùng kỳ quái liếc Thẩm Nguyệt: "Còn không phải tới chúc mừng Qua Đế à."
Nói tới đây trên mặt Mạch Tuyết hiện lên ý cười, nhìn Thánh Mặc La Á Qua Đế nói: "Chúc mừng Qua Đế."

"Tôi còn tưởng rằng Qua Đế sẽ không bao giờ kết hôn chứ, tôi rất tò mò a~ không biết là kiểu phụ nữ nào mà có thể làm lung lay thiếu chủ của Mafia ~"

Niềm hy vọng còn sót lại trong lòng bọn họ cũng đã biến mất sạch sẽ, lời Mạch Tuyết nói ra chứng tỏ cậu ta vốn không hề biết người Thánh Mặc La Á Qua Đế cưới là ai, hơn nữa cậu ta còn không biết vì sao mình lại tới gia tộc Thánh Mặc La Á.

Bọn họ đã có được đáp án rồi, đó chính là Mạch Tuyết nhớ rõ tất cả mọi người,chỉ có Hạ Miều là không nhớ, hơn nữa càng tự động sửa đổi tất cả những chuyện liên quan đến Hạ Miều.

"Kêu Lan Kỳ tới đây một chuyến." Thánh Mặc La Á Qua Đế nói với Tát Lạc một câu.
Tát Lạc gật đầu rồi rời đi, Lan Kỳ là bác sĩ của gia tộc Thánh Mặc La Á, là một thành viên trong đoàn đội chữa bệnh của gia tộc, càng là người mà Thánh Mặc La Á Qua Đế tin tưởng nhất.

Thánh Mặc La Á Qua Đế không để ý tới chuyện của Mạch Tuyết nữa, đem chuyện mà Tát Lạc tra được nói ra.

"Nếu người đứng phía sau màn này là người của Hoa Hạ, vậy thì đó nhất định là kẻ thù của các người, nên làm thế nào thì các cậu tự bàn bạc đi."

"Dám xuống tay với người của tôi, lá gan không nhỏ." Phong Chi Âu nói một câu thâm ý, trong mắt hiện lên một mạt sắc bén.

Thẩm Nguyệt nhìn Thẩm Phi một cái, rồi sau đó nói: "Chuyện này tôi cũng sẽ kêu người đi điều tra, cho dù là ai, tôi cũng sẽ để kẻ đó sống không bằng chết!"

Đáy mắt Thẩm Nguyệt là một mảnh chết chóc, nếu không phải do kẻ đứng sau lưng này thì sao Hạ Miều lại xảy ra chuyện, mà nếu Hạ Miều không xảy ra chuyện thì sao Thẩm Phi lại biến thành dáng vẻ hiện giờ!
Mạch Tuyết im lặng ngồi nghe những lời mà mình không hiểu gì.

Đúng vậy, anh không hiểu ý của bọn họ lắm, hình như là có người nào đó chết, sau đó Thánh Mặc La Á Qua Đế tra được người đứng đằng sau là người của Hoa Hạ, hơn nữa rất có thể là kẻ thù của bọn họ.

Lúc Lan Kỳ tới cuộc nói chuyện của bọn họ đã kết thúc. Khi anh ta làm kiểm tra toàn diện cho Mạch Tuyết cùng với dò hỏi vài câu, cuối cùng kết luận Mạch Tuyết là lựa chọn mất trí nhớ.

Bởi vì phần ký ức đó quá đau khổ, đã vượt qua giới hạn chịu đựng cho nên trong đầu cố tình lảng tránh, thậm chí lựa chọn quên đi.

Đây cũng vừa vặn có thể giải thích vì sao Mạch Tuyết nhớ rõ tất cả, chỉ có Hạ Miều là không nhớ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.