Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 149:

Ngay lúc người bị đè xuống, Mạch Tuyết bởi vì lời nói bên tai mà hơi hơi sửng sốt, sau đó Hạ Miều chớp chớp mắt với anh, cúi đầu hôn nhẹ vào môi anh rồi đứng dậy vơ lấy khăn tắm mặc vào.

Hạ Miều liếc nhìn Thẩm Nguyệt một cái, sau đó đi ra khỏi phòng ngủ, từ đầu đến cuối không ai ngăn cản cô.

Thẩm Nguyệt nghĩ rằng dù sao tương lai cũng còn dài, huống chi bây giờ cũng đã đến giờ ăn cơm chiều rồi, từ xưa đến nay anh không phải là loại người quá coi trọng dục niệm.

Mà Mạch Tuyết còn đang thất thần nhìn theo hướng Hạ Miều rời đi, bên tai vẫn quanh quẩn câu nói, đợi em.

Nhìn cửa phòng trống rỗng anh đột nhiên có một lọai dự cảm rằng Hạ Miều vừa đi thì sẽ biến mất vĩnh viễn.

Thẩm Nguyệt thấy Mạch Tuyết ngẩn người, mày anh nhíu lại: “Sao rồi ?”
Mạch Tuyết hoàn hồn lại, nhìn thẳng đôi mắt nghi ngờ của Thẩm Nguyệt : “Không sao.” Có lẽ do anh nghĩ nhiều thôi.

“Quá nằm ngoài dự kiến rồi, tôi còn tưởng rằng trong mấy người chúng ta Mạch Tuyết hẳn phải là người hung hăng tra tấn cô ta nhất chứ ~” Giọng nói như xuyên từ viễn cổ vang lên.

Mạch Tuyết quay đầu thì nhìn thấy Phong Chi Âu mặc áo tắm đi tới, ngay cả Mạch Tuyết anh cũng không biết vì sao mình lại thành ra như vậy.

Đúng vậy, anh hận, anh giận đến sắp phát điên, nhưng chỉ vì một câu nói của Hạ Miều mà biến mất sạch sẽ, cũng lúc đó anh mới biết được, hóa ra tất cả lửa giận của anh là bởi vì Hạ Miều rời đi, thế nên chỉ cần cô vẫn luôn ở bên cạnh anh, chuyện gì anh cũng đồng ý để cô làm chủ.

“Chỉ cần cô ấy ở lại bên cạnh tôi, chuyện gì tôi cũng có thể nhịn.”
Mạch Tuyết đột nhiên nhoẻn miệng cười, trong ánh mắt không còn âm u của quá khứ, mà là một loại ánh sáng trong suốt.

Phong Chi Âu cùng Thẩm Nguyệt thấy một màn này, từ dưới đáy lòng đồng thời nổi lên một cảm giác kỳ lạ và có vài phần tò mò.

Mà có một vài kiểu tình cảm bởi vì tò mò mà sinh ra...

........

Hạ Miều đi vào căn phòng ở lầu bốn, nơi này là phòng ngủ của Thánh Mặc La Á Qua Đế, đồng thời cũng là của cô.

Hạ Miều nhanh chóng tắm gội rồi khoác lên người một bộ quần áo đơn giản, không quên mang theo một thanh chủy thủ cùng một khẩu súng, trước khi Thánh Mặc La Á Qua Đế về nhà cô phải đi ra ngoài một chuyến, kế hoạch trốn đi này không thể trì hoãn tiếp nữa.

Lúc xuống lầu Hạ Miều không nhìn thấy Thẩm Phi, vì thế liền kêu Tát Lạc đi chuẩn bị xe ra khỏi gia tộc Thánh Mặc La Á.
..........

Cùng lúc đó, trên bầu trời xanh thẳm có một phi cơ tư nhân, trong đó có một đôi song sinh cùng với người quản gia đang đứng ở bên cạnh.

“Còn bao lâu nữa thì tới?”

Quản gia cung kính trả lời: “Thưa điện hạ, còn hai giờ nữa là tới.”

Thụy Phỉ Hi gật gật đầu, sau đó vẫy vẫy tay để người quản gia lui xuống, Thụy Phỉ Á thấy vậy chậm rãi hỏi: “Em tính xử lý thế nào?”

Thụy Phỉ Hi đương nhiên biết Thụy Phỉ Á đang nói về chuyện gì, cặp môi đỏ thắm từ từ hé ra: “Đương nhiên là để thân ái tự quyết định.”

Thụy Phỉ Á nghe vậy mày liền

nhíu lại.

“Nếu cô ta thích thì sao? Em cũng muốn ở lại? Em đồng ý để người khác dùng chung đàn bà với em?” (????)

Chỉ nghe thấy Thụy Phỉ Hi nhẹ nhàng nói: “Đây là hứa hẹn của em dành cho cô ấy.”

Thân ái, tuy rằng tôi thích em, nhưng tôi sẽ không ra tay giúp em, nếu em có thể sống sót trong nghịch cảnh thì cho dù em ở đâu, tôi cũng sẽ đi tìm em, sau đó làm bạn lữ của Thụy Phỉ Hi tôi cả đời.
Thụy Phỉ Hi anh tuy rằng là kẻ khát máu, nhưng chuyện đã hứa thì sẽ không bao giờ nuốt lời.

Nếu cô thật sự thích thì anh sẽ ở lại, chỉ cần cô thuộc về anh, làm bạn lữ anh cả đời.

Thụy Phỉ Á muốn phản đối nhưng nhìn thái độ của Thụy Phỉ Hi thì anh đã rõ, Hi rất nghiêm túc, hơn nữa em trai anh là người nói được là làm được không phải sao?

Huống chi Hi còn tồn tại sự trung thành của loài sói.

......

Lúc Hạ Miều vừa ra cửa, Thánh Mặc La Á Qua Đế đã nhận được điện thoại của Tát Lạc, Thánh Mặc La Á Qua Đế trầm mặc một lúc rồi sau đó nói một câu: “Phái người đi theo bảo vệ.”

Thánh Mặc La Á Qua Đế không biết, lúc hắn vừa ra khỏi nhà một bước thì đã xảy ra chuyện gì, càng không biết rằng, một lần duy nhất dung túng Hạ Miều lại đổi lấy kết quả khiến hắn đau đớn đến chết……
Hạ Miều kêu tài xế chạy xe tới trung tâm của thành phố, cô mua rất nhiều trang sức, có đá quý, có nhẫn kim cương cùng vài thứ sang quý khác nhưng lại rất nhỏ gọn.

Cô muốn chạy trốn thì đương nhiên không thể thiếu tiền, Thánh Mặc La Á Qua Đế không cho cô tiền bởi vì từ ăn mặc đến chỗ ở cô không có gì phải lo lắng cả.

Vừa ra cửa Tát Lạc đã đưa cho cô một tấm thẻ ngân hàng, nhưng cô không thể lấy công khai được bằng không sẽ bị nghi ngờ, thế nên cô chỉ có thể điên cuồng mua sắm, sau khi cô thoát đi thì sẽ mang ra tiệm cầm đồ đổi lấy tiền mặt.

Hạ Miều càn quét tất cả đồ vật ở quầy trang sức, phía sau mấy mét có vài người áo đen đi theo nhưng Hạ Miều không hề để ý tới, chỉ cần bọn họ không đi sát người cô là được.

Lấy địa vị như gia tộc Thánh Mặc La Á mỗi lần ra cửa khó tránh khỏi sẽ có chuyện xảy ra, cho nên có người đi theo bảo vệ cũng tốt, hơn nữa Hạ Miều cũng từ đó biết được ý của Thánh Mặc La Á Qua Đế , đó là anh ta đồng ý cho cô ra cửa.
.........

Rất nhanh đã đến giờ cơm chiều, bốn người Thẩm Phi ngồi im ở trên ghế, đợi nửa ngày cũng không thấy người tới vì vậy Phong Chi Âu liếc mắt nhìn Tát Lạc đang đứng ở bên cạnh.

“Thiếu chủ mẫu của các người đâu? Không ra tiếp đón khách sao?”

Tát Lạc ánh mắt hơi lóe, cung kính cười nói: “Hóa ra các vị đang đợi thiếu chủ mẫu, không bằng các vị khách quý dùng cơm trước đi, thiếu chủ mẫu đi ra ngoài rồi, chắc là sẽ không về dùng cơm đâu.”

CHƯƠNG 150:

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.