Hạ Miều tâm hơi hơi trầm trầm, cuối cùng vẫn quyết định: "Tôi muốn vào đó."
Cô tình nguyện liều chết nếm thử, tìm kiếm đường ra, cũng không muốn cả đời bị người đè nặng, cô là cô, không phải của bất luận kẻ nào, cô không hy vọng mình bị kẻ nào trói buộc, nếu không có cơ hội chạy trốn, vậy thì cô sẽ quang minh chính đại mà tìm kiếm đường ra.
Trận đánh cuộc sinh mệnh này Hạ Miều nhận, thắng, trời cao biển rộng, không ai có thể cầm tù cô, thua, chẳng qua chỉ là một cái mạng, dù sao cũng đầu thai, chẳng qua bị biến thành gương mặt khác mà thôi.
Nhưng lời kế tiếp của Thánh Mặc La Á Qua Đế lại làm cô nhiều thêm một tia hy vọng.
"Lúc em đi vào tôi sẽ để người đem em cách ly, chờ em theo kịp người bên trong , lại đem các người ở chung với nhau."
Nghe vậy, tâm Hạ Miều cũng buông xuống, có những lời này của Thánh Mặc La Á Qua Đế thì cô không cần lo về chuyện thân thủ cách xa, cô tin rằng, chỉ cần cho cô cơ hội, cô nhất định có thể tồn tại mà đi ra!
Hạ Miều bên này xem như an tâm, nhưng lại không biết, những người bên ngoài đã sớm bởi vì cô mà náo loạn.
Một tháng này Thánh Mặc La Á Qua Đế không để Hạ Miều trở về Thượng Kinh, cho nên trong lúc nhất thời mấy người ở Thượng Kinh vẫn chưa biết gia tộc Thánh Mặc La Á đã công khai thừa nhận thân phận của Hạ Miều, Hạ Miều cũng bị đưa đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dai-thanh-yeu/2708768/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.