Hạ Miều im lặng nửa ngày mới hơi hơi nghiêng đầu, nhìn đôi mắt thần quái của Thánh Mặc La Á Qua Đế, chậm rãi hỏi.
“Anh thật sự muốn lấy tôi làm vợ?”
Thánh Mặc La Á Qua Đế mở miệng, giọng nói vẫn lãnh khốc như cũ : “Tôi không có thói quen nói giỡn.”
“Nghe nói Vực Kình rất nguy hiểm?” Đáy mắt Hạ Miều một mảnh trầm tĩnh.
Thánh Mặc La Á Qua Đế thấy vậy, đáy mắt xẹt qua một mạt quang mang: “Qua Lạc nói gì với em?”
Hạ Miều cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng ra : “Hắn nói chỗ kia rất nguy hiểm, đi vào không chắc chắn có thể ra ngoài được.”
Cánh tay Thánh Mặc La Á Qua Đế hơi hơi xiết chặt, làm thân thể Hạ Miều càng thêm gần sát hắn vài phần: “Tôi sẽ để em sống mà ra ngoài.” Giọng nói lãnh khốc lại nhiễm một chút nhẹ nhàng, nhưng chín phần lãnh khốc, một phân nhẹ nhàng này giống như đá chìm đáy biển, khó có thể tìm thấy.
~~~~
Một tháng kế tiếp, Hạ Miều không được ra khỏi cửa, mà Tát Lạc cũng trở thành giáo sư phụ trách dạy cô học tiếng Ý, các loại từ đơn, ngữ pháp vận dụng, cuối cùng cô cũng nắm giữ được.
Mà một tháng này, mỗi ngày cô đều ngủ cùng Thánh Mặc La Á Qua Đế, Hạ Miều xem như đã hiểu rõ ham muốn tìиɧ ɖu͙© của hắn, mỗi buổi tối cô đều bị lăn lộn đến tinh bì lực tẫn.
Nhưng đêm nay, Thánh Mặc La Á Qua Đế chỉ ôm cô vào trong ngực không hề có hành động tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dai-thanh-yeu/2708766/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.