Chương trước
Chương sau
Đêm nay, Hạ Miều một mình ngủ ở trong mật thất, Phong Chi Âu không có tới đây, nhưng ngủ tới nửa đêm, Hạ Miều lại bị cái bụng đánh thức, buổi chiều cô chưa ăn chút đồ ăn nào, lại còn bị Phong Chi Âu lăn lộn cả một buổi , tiêu hao quá nhiều thể lực.

Bởi vì đói nên nửa đêm về sáng Hạ Miều đều ngủ không thoải mái, vẫn luôn mông lung nửa ngủ nửa tỉnh cho tới lúc sáng sớm , cửa mật thất lần nữa mở ra, mùi thơm thức ăn ngào ngạt phiêu đãng, bụng Hạ Miều lại lần nữa kêu ục ục.

Vốn muốn giả bộ ngủ , nhưng Hạ Miều đành phải bất đắc dĩ mở mắt ra ngồi dậy, nhìn thấy trong tay Phong Chi Âu nâng khay thức ăn, lúc này xích sắt đã nới lỏng ra, cho nên cũng không ảnh hưởng đến hoạt động của cô, cô muốn xuống giường cũng được, chỉ là không thể đi đến cửa mật thất mà thôi.
Phong Chi Âu nhìn Hạ Miều cười nói: “Biết em đã đói bụng, đây là cháo hải sản tôi làm, nếm thử xem hương vị như thế nào.”

Nói xong đem khay đặt ở trên giường rồi ngồi xuống bên cạnh, múc một muỗng đút cho Hạ Miều , Hạ Miều thấy vậy cũng không cự tuyệt, thật sự là cô quá đói , vì thế hé miệng húp từng muỗng cháo.

Cô ăn có chút vội vàng mà nhanh chóng , Phong Chi Âu thấy vậy cười lên tiếng: “Nhìn em kìa, ăn từ từ thôi bằng không lát nữa nghẹn , là anh sai, đêm qua quên mang đồ ăn cho em.”

Hạ Miều không đáp lại, chỉ chuyên tâm ăn đồ ăn, chỉ trong chốc lát, một chén cháo hải sản đã bị cô giải quyết, ăn xong cảm giác đói vẫn còn tồn tại, nhưng so với lúc nãy thì đỡ hơn rất nhiều, chỉ là có chút chưa đã thèm nhìn về phía sữa bò cùng mì phở vẫn còn trong khay.
Phong Chi Âu thấy vậy, đem sữa bò đưa tới trong tay cô, sau đó Phong Chi Âu cầm lấy một dĩa sủi cảo, Hạ Miều uống một ngụm sữa bò xong đem sủi cảo mà Phong Chi Âu gắp tới cắn một miếng, chất lỏng tươi mới chảy vào trong miệng, cô không khỏi cảm thán tay nghề của Phong Chi Âu quả thực rất tốt.

Mặc kệ là cháo hải sản hay là mì phở đơn giản, đều có một hương vị rất đặc biệt.

Phong Chi Âu đem phản ứng của Hạ Miều cất vào đáy mắt, không thể không nói, đáy lòng hắn rất vừa lòng, lúc ăn bữa sáng hắn đột nhiên nhớ tới Hạ Miều vẫn chưa có ăn cơm chiều, từ ngày hôm qua đến bây giờ, cô hẳn là đói rồi , dù sao hắn cũng nhàn rỗi không có việc gì, nên tự mình nấu ăn cho cô nếm thử.

Đây là lần đầu tiên Phong Chi Âu làm đồ ăn cho người ngoài , xem như Hạ Miều có phúc.
Chỉ trong chốc lát, sủi cảo ăn xong rồi, sữa bò cũng đã uống hết, Hạ Miều lúc này mới cảm thấy no, không khống chế được "ợ" một cái, đương nhiên, cũng có một phần cố ý, nếu Phong Chi Âu bởi vì cô đánh một cái ợ no nê mà ghét bỏ, vậy thì tốt quá.

Ai ngờ, Phong Chi Âu chẳng những không ghét bỏ, ngược lại rất ôn nhu xoa xoa khóe môi dính dầu mỡ của cô, động tác thân mật giống như một cặp tình nhân vậy.

Hạ Miều chỉ là hơi ngây người một chút , sau đó yên lặng mà tiếp nhận, nhưng nếu là người quen biết Phong Chi Âu nhất định sẽ kinh ngạc quá mức, thần kinh chịu không nổi mà hỏng mất.

Bởi vì phàm là người trong chính giới từng cùng Phong Chi Âu tiếp xúc, tất cả đều biết, Phong Chi Âu càng ôn nhu, vậy thì kết cục càng là thảm không nỡ nhìn.

Giúp Hạ Miều lau miệng xong, Phong Chi Âu từ từ nói: “Thẩm Phi tối hôm qua tới tìm em, cùng tới còn có Thẩm Nguyệt và Mạch Tuyết, vốn dĩ tôi còn thắc mắc không phải em bị thương sao? Sao có thể khỏi nhanh đến thế, hôm qua nghe Thẩm Nguyệt nói Qua Đế muốn mang em đi Y quốc bồi hắn một thời gian, lúc này mới nghĩ đến là hắn ra tay trị thương cho em. ”
Theo lời Phong Chi Âu nói trái tim Hạ Miều cũng từ từ đóng băng, nếu Thẩm Phi cùng Mạch Tuyết đã tìm tới nơi này , chỉ có hai loại khả năng, một là bọn họ không tìm thấy cô, hai là bọn họ lại lần nữa đẩy cô cho Phong Chi Âu.

Từ lời Phong Chi Âu nói cô hoàn toàn có thể khẳng định khả năng thứ nhất bị loại bỏ, Thẩm Phi cùng Mạch Tuyết cam chịu cho hành động của Phong Chi Âu , cô lại lần nữa bị qua tay.

Phong Chi Âu nhìn Hạ Miều đang im lặng : “Hạ Nhi, để tôi xem thử thuốc của Đế gia hiệu quả như thế nào. ”

Hạ Miều nghe vậy hơi hơi sửng sốt, nhất thời không hiểu ý của hắn là gì , chẳng qua khí lạnh nơi đáy lòng lại lần nữa xông ra, người đàn ông thanh nhã xuất trần trước mắt này, nụ cười khẽ xinh đẹp này tuyệt đối có thể gợi lên cảm giác kinh hãi nhất của mỗi người.
“Anh có ý gì ?” Hạ Miều kiềm trụ đáy lòng rùng mình, chậm rãi hỏi.

Phong Chi Âu đứng lên, mỉm cười cười: “Lát nữa em sẽ biết.”

Nói xong lấy điện thoại trong túi ra nhấn vài cái, chỉ thấy sàn nhà bỗng nhiên mở ra hai bên, một chiếc giường khám phụ khoa được nâng lên.

Thấy vậy, đáy lòng Hạ Miều bất an càng ngày càng dày đặc, bàn tay cũng không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, tên Phong Chi Âu này nhất định lại nghĩ ra phương pháp biếи ŧɦái tra tấn cô.

Quả nhiên, theo xích sắt luân phiên, cả người cô bị chuyển qua lên chiếc giường phụ khoa.

Phong Chi Âu cất điện thoại , ở cái ngăn kéo thứ hai bên tường lấy ra một cái khay y tế, Hạ Miều nghiêng đầu nhìn lại, lúc thấy được khay dụng cụ chữa bệnh lạnh băng kia thì sắc mặt cô nháy mắt trắng bệch.

Tuy rằng cô không biết tên những thứ này , nhưng cô cũng không xa lạ, lúc trước Nguyên Viêm chữa thương cho cô đã từng dùng.
Hạ thể cô cũng không bị thương, nên Phong Chi Âu căn bản không thể trị thương cho cô, nhưng mà nếu không phải trị thương, hắn dùng những thứ này làm cái gì? Suy nghĩ này vừa nảy ra, bất luận kẻ nào, đặc biệt là phụ nữ , chỉ sợ không có sắc mặt ai là không thay đổi.

Chỉ cần tùy tiện nghĩ lại liền biết, chuyện kế tiếp Phong Chi Âu làm tuyệt đối không phải chuyện cô đồng ý tiếp nhận, cũng không nhất định là chuyện cô có thể thừa nhận, phòng tuyến nơi đáy lòng ở lúc nhìn thấy dụng cụ lạnh băng kia đã sụp đổ hơn phân nửa.

Phong Chi Âu nâng khay đi đến bên giường, ngồi xuống trên ghế xoay hình tròn : “Đừng sợ, đem chân mở ra, toàn thân thả lỏng , bằng không em sẽ bị thương .”

CHƯƠNG 92 : QUAN SÁT 2

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.