Chương trước
Chương sau
Nguyên Viêm trở lại Đế Lan Tư, đi vào phòng Mạch Tuyết, biết hắn đi ra ngoài liền thở dài một hơi sau đó trực tiếp ngủ ở trên giường hắn.

Mãi đến lúc trời sắp sáng, Nguyên Viêm mới nghe được động tĩnh trong phòng, hơi hé mắt ra, xuyên qua ánh sáng tối tăm nhìn về phía thân hình đứng bất động kia, mở miệng hỏi.

"Đi đâu?"

Giọng nói vừa mới tỉnh ngủ mà lộ ra một tia khàn khàn, cũng mang theo một loại tình cảm thuộc về người.

Mạch Tuyết hoàn hồn, bởi vì hắn hỏi chuyện mà ánh mắt hơi hơi lập loè một chút, tùy ý đi qua giường xốc chăn lên ngủ, chậm rãi mở miệng trả lời

"Đi ra ngoài khảo sát thị trường."

Đế Lan Tư là hội viên giải trí lớn nhất ở Hoa Hạ, còn cần hắn đi khảo sát thị trường?

Cái cớ sứt mẻ làm Nguyên Viêm có chút nghi ngờ, chẳng qua việc đả thương tế bào não người khác không phải việc Nguyên Viêm hắn sẽ làm, trực tiếp mở miệng đem chuyện của Thẩm Phi mà hắn biết nói ra.
"Thẩm Phi đang tính cưới Hạ Nhiêu làm vợ, trong đoạn thời gian này nàng tạm thời sẽ không bị tặng cho người khác."

Đôi mắt Mạch Tuyết đang khép hờ nháy mắt liền mở ra, lưng cũng thoáng chốc dựng thẳng lên, đột nhiên ngồi dậy, có chút hoài nghi nhìn Nguyên Viêm

"Cậu vừa nói cái gì?"

Làm như không nhìn thấy biểu tình gặp quỷ của Mạch Tuyết, Nguyên Viêm lại lần nữa nhàn nhạt lặp lại: "Thẩm Phi định cưới Hạ Nhiêu."

Mạch Tuyết chỉ cảm thấy trước ngực cứng lại, trong đầu không ngừng quanh quẩn câu nói Thẩm Phi muốn cưới Hạ Nhiêu.

Thẩm Phi là ai? Người khác không rõ, nhưng bọn họ thường xuyên ở với nhau sao lại không hiểu được, hắn chính là một cơn gió, tính tình tùy hứng mà không màng bất luận ý của kẻ nào.

Nhưng mà bây giờ Nguyên Viêm lại nói cho hắn, nam nhân như gió này thế nhưng lại muốn lấy vợ, hơn nữa đối phương là người mà bọn họ coi là sủng vật!
Nửa ngày, Mạch Tuyết mới tìm về hồn, cười nhạt nói: "Thẩm Phi lại muốn diễn trò gì? Hắn cưới Hạ Nhiêu? Tạm thời không nói tới Thẩm Phi sẽ biết yêu. Thân phận như Hạ Nhiêu, có thể đi vào cửa lớn Thẩm gia ?!"

Nụ cười nhạt nhẽo kia rõ ràng có một tia gượng ép, mà giọng nói hắn từ trước đến nay luôn nhỏ nhẹ nhưng hôm nay lại kích động vô cùng.

Nhìn thấy Mạch Tuyết như vậy, Nguyên Viêm rốt cuộc nhịn không được mở miệng: "Nếu thích thì đem cô ấy mang về đây đi, nếu cậu còn trốn tránh, về sau hối hận cũng không có cơ hội."

"Ai nói tôi thích cô ta?!" Giọng nói bén nhọn giống như con thú nhỏ bị kinh hoảng.

Mạch Tuyết âm lãnh trừng mắt nhìn Nguyên Viêm.

Nguyên Viêm chỉ lẳng lặng nhìn hắn, quả nhiên, hắn biết một khi hắn mở miệng vạch trần việc này, Mạch Tuyết tuyệt đối sẽ nổi giận.
"Cô ta thích gả cho ai thì gả, chỉ là một sủng vật, sống hay chết có liên quan gì đến tôi!" Mạch Tuyết rống xong, trực tiếp đứng dậy xuống giường, đi nhanh ra khỏi phòng, ngay cả áo ngoài cũng quên lấy.

Nguyên Viêm từ từ thu hồi tầm mắt, nhắm mắt lại, tay nâng lên đặt ở trước ngực đang đập mạnh, Mạch Tuyết chưa bao giờ dùng dùng ánh mắt phẫn nộ như vậy nhìn hắn đâu, đây là lần đầu tiên, thế nhưng làm ngực hắn có chút nặng nề.

Thật là làm người khác không thoải mái mà, quả nhiên, hắn vẫn tương đối thích nó lúc bình tĩnh hơn.

————

Hừng đông, Hạ Nhiêu mở mắt ra, con ngươi lấp lánh lại nhiễm một tia ủ rũ.

Kỳ thật cô cả đêm cũng chưa ngủ ngon, không phải cô không muốn ngủ, mà là hạ thể bị một cây gậy chống đỡ, làm thần cô nàng vẫn luôn ở trạng thái căng chặt, ngay cả thân thể cũng không có thả lỏng được.
Lúc Hạ Nhiêu mở mắt ra Thẩm Phi cũng liền mở mắt theo, con ngươi màu hổ phách nhiễm tơ máu nhè nhẹ, nguyên nhân là bởi vì một đêm không ngủ.

Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, nếu hắn ngủ được hắn không phải là nam nhân!

Huống chi tiểu huynh đệ không cho hắn chút mặt mũi nào, hưng phấn suốt một buổi tối, hắn ngủ thế nào được?!

Nhưng cứ việc như thế, con ngươi màu hổ phách lại không có một tia lười nhác, ngược lại còn rất hưng phấn.

Đáy lòng Hạ Nhiêu run lên, giống như bị tìиɧ ɖu͙© nơi đáy mắt hắn làm cho hoảng sợ, vội vàng nói: "Anh nói hôm nay sẽ cho tôi về nhà?"

Thẩm Phi cười, mang theo giảo hoạt: "Đương nhiên, chẳng qua Nhiêu nhi, em sẽ không muốn để bảo bối tôi như vậy đi ra ngoài chứ, cũng nên dập tắt lửa cho nó đi ~"

Hạ Nhiêu nghe vậy, nháy mắt liền hiểu rõ ý tứ của hắn, không có chút do dự duỗi tay nắm lấy cự long cực nóng kia.
Cự long hắn quá thô to, bởi vì nghẹn lâu nên có chút trướng làm Hạ Nhiêu cảm nhận được rõ ràng từng gân mạch đang phấn khởi, thậm chí còn nhảy lên thình thịch.

Đôi tay mềm mại không ngừng xoa nắn cự vật của hắn, làm Thẩm Phi thoải mái hừ ra một tiếng, ánh mắt nửa híp giống như một con hồ ly lười biếng đang hưởng thụ Hạ Nhiêu âu yếm.

Đôi mắt màu hổ phách nồng đậm du͙© vọиɠ, vôi vàng nâng cằm Hạ Nhiêu lên, bao trùm lấy cái lưỡi đinh hương, thỉnh thoảng còn dùng hàm răng cắn môi cô vài cái.

Động tác nàng cũng dần dần dừng lại, cho đến lúc Thẩm Phi bất mãn buông môi nàng ra, xảo trá cười nói: "Nếu tay Nhiêu nhi mỏi, vậy thì dùng nơi này đi."

Nói xong còn dùng ngón tay thon dài vuốt ve đôi môi sưng đỏ còn nhiễm vệt nước trong suốt.

Hạ Nhiêu hơi hơi thở hổn hển, con ngươi mị sắc mang theo mưa bụi khiến ánh mắt Thẩm Phi tối sầm lại, thiếu chút nữa mất đi lý trí, trực tiếp đem cô tử hình ngay tại chỗ.
May mắn lúc Thẩm Phi sắp mất đi lý trí biến thân thành thú, Hạ Nhiêu đúng lúc ngồi dậy ghé vào trên người hắn, cái miệng nhỏ mở ra đem qυყ đầυ ngậm vào trong miệng, đầu lưỡi linh hoạt đỉnh, khi nhẹ khi trọng liếʍ láp.

Đột nhiên kɧoáı ©ảʍ khác thường làm Thẩm Phi sa vào cực hạn vui thích, cuối cùng vẫn là bỏ lỡ cơ hội biến thân thành thú, mà Hạ Nhiêu cũng bất tri bất giác tránh được một kiếp...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.