("Ngạo kiều " là chỉ những người ngoài mặt luôn tỏ vẻ lạnh nhạt nhưng bên trong lại ôn nhu)
~~~~~~~~~
Tầng hầm Đế Lan Tư.
Nguyên Viêm đi xuống tầng hầm, rồi đi thẳng vào cửa phòng thứ ba bên tay phải, hắn ấn vào cái nút ở bên cạnh cánh cửa màu đỏ, người mặc áo đen bên trong vội vàng đem cửa mở ra. Đập vào trước mặt là tiếng thét chói tai, làm hắn không khỏi nhíu mày lại.
Mạch Tuyết quay đầu nhìn hắn một cái: "Sao lại đến nơi này?"
Động tác trong tay hắn lại không hề nhàn rỗi, đem thân rắn trong tay nhắm thẳng vào tiểu huyệt vì đang khẩn trương mà không ngừng co rút lại, khuôn mặt hắn lúc này đẹp giống như thiên sứ nhưng đáy mắt lại là một mảnh âm lãnh.
Mặc dù nàng ta đã xin tha nhiều lần, nhưng bàn tay nắm thân rắn vẫn không lơi lỏng chút nào, mỗi lần con rắn đi vào máu từ tiểu huyệt lại không ngừng mà trào ra.
Cặp mắt Nguyên Viêm bình tĩnh lại hiện lên một tia bất đắc dĩ. Từ lúc nữ nhân Hạ Nhiêu kia rời khỏi, mỗi ngày Mạch Tuyết đều tới tầng hầm thẫn thờ rất lâu, căn phòng xử phạt này đều bị hắn bá chiếm, mỗi lần đều tự tay làm, không ngừng ngược đãi những nữ nhân không chịu nghe lời.
Mặc dù cuối cùng các nàng đều chịu không nổi xin tha, nhưng hắn cũng không chịu dừng tay, trơ mắt nhìn các nữ nhân chết dưới hình cụ.
Phải biết rằng trước kia Mạch Tuyết không bao giờ ở tầng hầm, càng sẽ không tự mình dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dai-thanh-yeu/2708661/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.