Thân thể Hạ Nhiêu cứng ngắc, giọng nói rất là mỏng manh nói: "Không có...... tôi chỉ là không có thói quen cùng người khác gần gũi quá mà thôi." 
Ngụ ý là đối với cô hai người họ là người xa lạ, động tác của cô chỉ là phản xạ có điều kiện. 
"A?" Giọng nói yêu mị hơi hơi cất cao, lộ ra một tia hài hước: "Chỉ là ta sao lại cảm thấy thân ái giống như sợ chúng ta đâu?" 
Hạ Nhiêu như cũ cúi đầu, bàn tay bỏ xuống gắt gao nắm, cô cảm giác được rõ ràng móng tay xâm nhập da thịt, tựa như chỉ có như vậy, mới có thể miễn cưỡng giảm bớt rùng mình. 
"Không có, chỉ là thói quen." 
Thụy Phỉ Hi giống như không nhìn ra Hạ Nhiêu giả vờ, quyến rũ cười nói: "Vậy là tốt rồi, thân ái cần phải nhớ kỹ... Ngươi đã nói không sợ chúng ta." Câu nói thâm ý làm sắc mặt Hạ Nhiêu lại lần nữa trắng bệch vài phần. 
Đến khi tay cô bị một bàn tay ấm áp thon dài nhấc lên, Hạ Nhiêu theo bản năng co rụt lại một chút, sau đó liền an tĩnh. Trơ mắt nhìn ngón tay thon dài từng chút bị đẩy ra, lộ ra vết thương ở bàn tay. 
"Sao không cẩn thận như vậy? Ngươi tự mình hại mình, sẽ làm ta cùng ca ca đau lòng......" Giọng nói yêu mị tràn ngập mê hoặc, tựa như thật sự thương tiếc cho cô. 
"Tôi...... Không cẩn thận làm cho......" Hạ Nhiêu không biết vì sao, nghe lời nói của Thụy Phỉ Hi làm cô luôn có một loại cảm giác lăng trì. Đặc biệt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dai-thanh-yeu/2708609/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.