"Mẹ à...con không sao, con tốt lắm, mẹ đừng lo lắng, điện thoại của con lúc mới đến Đông Kinh thì bị rớt hư rồi. Dạo này con bận một số việc nên chưa thể về. Mẹ và ba về nước trước đi, chờ con xong việc sẽ trở về." 
Hạ Nhiêu nói liền một hơi thì không để mẹ cô có cơ hội mở miệng thì đã cúp máy. 
Mặc dù đã cố kiềm nén, nhưng cô biết dù cố đến đâu thì từ giọng nói của cô vẫn có thể phát hiện là cô không bình thường, nên cô chỉ đành dập máy trước khi mẹ cô hỏi thêm gì nữa. 
Vừa lúc Hạ Nhiêu dập máy thì Lăng Vũ nhanh chóng bước vào, giọng gấp gáp nói: "Ông chủ đến rồi, cô mau giấu cái điện thoại đi" 
Hạ Nhiêu nhanh chóng dấu nó vào trong gối đầu trên giường, lấy tay lau sạch nước mắt trên mặt, cô vẫn chưa kịp lau sạch thì Mạch Tuyết đã xuất hiện. Nhìn trên gương mặt hắn là một nụ cười nhạt nhưng trong đó thoáng qua tí nham hiểm. 
Mạch Tuyết bỏ lơ Lăng Vũ mà đi thẳng đến trước giường Hạ Nhiêu, vừa dang tay ra vừa cười nói: "Lấy ra mau" 
Hạ Nhiêu thoáng giật mình, nỗ lực che dấu sự không tự nhiên của mình, giả vờ không hiểu mà hỏi ngược lại hắn: "Cái gì?" 
Mạch Tuyết nghe thế thì liền dơ tay sờ lên mắt Hạ Nhiêu rồi nói: "Đôi mắt đẹp vậy mà không biết trân trọng thì không bằng để ta móc nó ra." 
Hạ Nhiêu cảnh giác muốn đẩy hắn ra thì bị hắn nắm tóc kéo về phía hắn. Hạ Nhiêu không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dai-thanh-yeu/2708564/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.