Chương trước
Chương sau
"Mẹ à...con không sao, con tốt lắm, mẹ đừng lo lắng, điện thoại của con lúc mới đến Đông Kinh thì bị rớt hư rồi. Dạo này con bận một số việc nên chưa thể về. Mẹ và ba về nước trước đi, chờ con xong việc sẽ trở về."

Hạ Nhiêu nói liền một hơi thì không để mẹ cô có cơ hội mở miệng thì đã cúp máy.

Mặc dù đã cố kiềm nén, nhưng cô biết dù cố đến đâu thì từ giọng nói của cô vẫn có thể phát hiện là cô không bình thường, nên cô chỉ đành dập máy trước khi mẹ cô hỏi thêm gì nữa.

Vừa lúc Hạ Nhiêu dập máy thì Lăng Vũ nhanh chóng bước vào, giọng gấp gáp nói: "Ông chủ đến rồi, cô mau giấu cái điện thoại đi"

Hạ Nhiêu nhanh chóng dấu nó vào trong gối đầu trên giường, lấy tay lau sạch nước mắt trên mặt, cô vẫn chưa kịp lau sạch thì Mạch Tuyết đã xuất hiện. Nhìn trên gương mặt hắn là một nụ cười nhạt nhưng trong đó thoáng qua tí nham hiểm.
Mạch Tuyết bỏ lơ Lăng Vũ mà đi thẳng đến trước giường Hạ Nhiêu, vừa dang tay ra vừa cười nói: "Lấy ra mau"

Hạ Nhiêu thoáng giật mình, nỗ lực che dấu sự không tự nhiên của mình, giả vờ không hiểu mà hỏi ngược lại hắn: "Cái gì?"

Mạch Tuyết nghe thế thì liền dơ tay sờ lên mắt Hạ Nhiêu rồi nói: "Đôi mắt đẹp vậy mà không biết trân trọng thì không bằng để ta móc nó ra."

Hạ Nhiêu cảnh giác muốn đẩy hắn ra thì bị hắn nắm tóc kéo về phía hắn. Hạ Nhiêu không chống trả nữa mà chỉ trơ mắt nhìn hắn. Cô cảm thấy sợ vì lúc này cô nhìn thấy sự khát máu và lạnh lùng từ ánh mắt của hắn.

"Sao? Muốn tôi ra tay ư?"

Hạ Nhiêu nghe thế thì biết mọi chuyện đã bị lộ, cô đành phải đem cái điện thoại từ trong gối ra đưa cho hắn vì cô biết dù có chối đi nữa thì cũng là vô ích thôi.
Mạch Tuyết buông tóc Hạ Nhiêu ra, rồi nói: "Đúng là không biết nghe lời"

Nói xong hắn nhìn sang phía Lăng Vũ rồi ra lệnh cho hai tên cảnh vệ "Đem nó xuống."

"Anh muốn làm gì?" Hạ Nhiêu hoảng hốt hỏi.

Vì quá kích động nên cô vô tình làm rách vết thương mới lành của mình, đau đến nổi gương mặt trắng bệch nhưng vẫn cố nén đau mà hỏi "Anh rốt cuộc muốn làm gì?"

"Đối với một tên nhãi không nghe lời, cô nghĩ tôi sẽ làm gì nó. Hay là cô mong tôi sẽ xử lí nó thế nào?"

"Anh tha cho cậu ấy đi, là tôi bắt cậu ấy làm như vậy"

"Bảo bối, em đang cầu xin tôi đấy à?"

"Ông chủ, xin anh tha cho cô ấy đi, là tôi tự ý mang đến cho cô ấy cái điện thoại."

Mạch Tuyết nhìn Lăng Vũ cười mỉa mai rồi nói "Nhóc con, ngươi nghĩ cãi lệnh ta thì chỉ bị thôi việc nhẹ nhàng như thế thôi sao?"

Hạ Nhiêu và Lăng Vũ nghe xong thì đều kinh ngạc. Lời đó không phải trước đó Lăng Vũ mới nói là gì.
Hạ Nhiêu ngẫm lại thì liền hiểu ra, hoá ra hắn gắn máy thu hình trong phòng. Vậy nửa tháng nay, bất kì hành động gì của cô đều không lọt qua khỏi mắt hắn.

Lăng Vũ cố thoát khỏi sự kiềm chế của hai tên cận vệ mà hướng Mạch Tuyết nói: "Tôi không hiểu ông đang nói gì, cùng lắm thì tôi từ chức"

Mạch Tuyết nghe thế thì chỉ cười rồi ra lệnh cho hai tên áo đen ấy "Đem nó xuống"

Hạ Nhiêu nghe thế liền nói " cầu xin anh, tha cho cậu ấy đi, chuyện này không liên quan đến cậu ấy"

" Còn không đem xuống"

"Đừng mà, anh rốt cuộc muốn gì. Là tôi, tất cả đều do tôi, tôi tiếp cận cậu ấy rồi lợi dụng cậu ấy. muốn đánh thì đánh tôi này, không liên quan cậu ấy"

"Vì nó mà cô cái gì cũng không sợ ư?"

"Đó là lỗi của tôi"

"Muốn nói điều kiện với tôi thì phải coi cô có cái gì để đổi. Cô trên dưới đều là người của tôi. tôi muốn đánh muốn mắng cần gì đến sự đồng ý của cô chứ"
"Chỉ cần anh tha cho cậu ấy, từ nay anh nói gì tôi sẽ nghe nấy"

Mạch Tuyết nghe thế thì khuôn mặt đang cười chợt tắt ngấm mà chuyển sang lạnh lùng mà nhìn sang Hạ Nhiêu "Cô thật vì cậu ta mà làm thế?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.