Hạ Nhiêu không biết làm sao hình dung tâm trạng lúc này của mình. Cô vừa cảm thấy hưng phấn, cảm động nhưng cũng hơi tội lỗi. Cô thừa nhận mình kề cận Lăng Vũ là vì có mục đích nhưng giờ phút này khi nhìn thấy nụ cười thiên chân vô tà ấy, cô cảm thấy vô cùng áy náy. 
Cô sợ chuyện này lọt đến tai Mạch Tuyết thì Lăng Vũ sẽ như thế nào. Cô không muốn chàng thanh niên mới lớn này gặp chuyện không may. 
Nhìn Hạ Nhiêu ôm ấp mình như vậy, đôi mắt thì sáng long lanh, hai má và tai ửng hồng làm Lăng Vũ không biết làm sao. Muốn ôm eo cô nhưng lại không dám nên anh ta cảm thấy ngượng ngạo đến cực điểm. 
Hạ Nhiêu buông anh ra rồi nói: "Rất cảm ơn anh, lăng Vũ, nhưng tôi không thể nhận dc, nhân lúc người kia còn chưa bít thì anh hãy lấy nó trả về chỗ cũ đi" 
Sau nửa tháng tiếp xúc, Hạ Nhiêu thực rất thích chàng thanh niên này. Nếu không rơi vào hoàn cảnh này thì rất có thể cô sẽ yêu anh ta vì anh đã xuất hiện lúc mà cô yếu đuối nhất. 
Đáng tiếc, giờ này thì cô ngay cả tư cách yêu cũng chẳng có. Cô như một chú chim bị nhốt trong l*иg. Tự do còn không có thì nói gì đến những thứ khác. Cho dù định mệnh đã là thế thì cô vẫn hi vọng có thể bảo vệ nét ngây thơ này của cậu. Cô thực sự không thể trơ mắt mà nhìn cậu bị hại. 
Lăng Vũ hơi thẫn thờ một lúc, anh k hiểu mà nhìn cô "Tại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dai-thanh-yeu/2708563/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.