Chương trước
Chương sau
Nghe cô nói xong, mấy người đàn ông đều sững sờ.

Cô nói như vậy là ý gì? đều coi bọn họ là "vịt" hết sao?

Mạch Tuyết phụt một tiếng cười rộ lên, trong đôi mắt cười ánh lên tia giễu cợt đầy ác ý nói: "Không nghĩ đến mấy ngài đây lại có một ngày bị xem là ngưu lang đấy!"

Câu nói này của Mạch Tuyết như châm dầu vào lửa, làm cho Hạ Nhiêu bị họ nhìn với ánh mắt lạnh như băng, như hận không thể đem cô xé xát.

Cứ nhiên lại dám xem họ là ngưu lang, cô đúng là chán sống rồi!

Không đợi cô thích ứng với ánh mắt họ, Qua Đế đẩy ngã cô, một phát cắn lên cái cổ trắng muốt của cô cho đến khi nó ửng hồng. Hạ Nhiêu đau liền chống trả.

"Anh mau thả tôi ra, tôi không cần ngưu lang, anh cút ra mau" Hạ Nhiêu hoảng sợ nói.

Hai tay cô cố sức đẩy hắn ra, nhưng bị hắn lấy dây da buộc chặt lại. Xoẹt một tiếng, chiếc áo sơ mi trên người cô bị xé rách đi, lộ ra thân hình trắng như bạch ngọc trong không khí, áo ngực màu đen hiện ra trên nền da trắng ấy càng làm tăng thêm vẻ gợi cảm.
Nhìn cô nhỏ như thế nhưng không thể ngờ được lại mang trong mình một thân hình quyến rũ đến thế, làm cho bọn họ không thể rời mắt được.

Cô hoảng sợ nhìn vào bọn họ, cô cảm nhận được lần này bọn họ sẽ làm thật. Cô suy nghĩ làm sao để thoát khỏi chuyện này đây.

"Đừng mà, xin anh tha cho tôi!" Hạ Nhiêu giơ chân đá một cái lại bị anh ta đỡ được, còn đánh trả lại cô một cái, cô ăn đau nên đành cầu xin.

Thánh Mặc La Á Qua Đế không hề quan tâm, lần nữa xé cái đầm bên dưới của cô. Giờ trên người cô chỉ còn võn vẹn một bộ áσ ɭóŧ đen gợi cảm. Vì cô uống rượu nên làn da hơi phiến hồng.

Thực không thể tưởng được, cô sau khi thoát y lại đẹp như vậy, da vừa trắng vừa mượt mà, ngực thì tròn trịa no đủ, chân thì thon dài.

Vì Qua Đế ngồi trên người Hạ Nhiêu nên hắn càng chân thực cảm nhận được làn da mềm mượt không tả của cô, sờ vào quả là nghiền không chịu được, hoàn toàn làm cho người ta chìm đắm trong đó.
Hạ Nhiêu cực kì hoảng sợ, tay thì bị trói, người thì bị Qua Đế đè lại không chống cự được. Thân thể thì bị bàn tay thô lỗ của hắn sờ soạng khắp nơi.

"Tha cho tôi đi, tôi cầu mấy anh mà....tôi thực không cần phục vụ đặc biệt đâu"

Cô biết rằng nếu cô không cầu xin thì sẽ thật bị cường bạo.

Hắn bỏ qua lời bên tai, cúi đầu xuống trước cổ cô mà cắn tiếp, từ từ nhấm nháp món điểm tâm này của hắn.

Hạ Nhiêu ăn đau mà kêu lên "Đau...đồ biếи ŧɦái, buông tôi ra!"

"A" tiếng thét chói tay của cô vang lên khắp phòng. Cô đau đến sắp ngất. Cô ngửi được mùi tanh của máu trong không khí, còn cảm nhận được một dòng chất lỏng nóng hổi đang từ từ tuông ra từ chiếc cổ nhỏ nhắn xinh xắn của cô.

Hắn ngước đầu lên nhìn cô, máu từ miệng hắn chảy ra càng làm tôn lên vẻ độc ác ma mị như ác quỷ của hắn.
Hạ Nhiêu thân thể không ngừng run, cô sợ người ác ma như hắn, chỉ nghe hắn giễu cợt nói: "Xem ra cô vẫn không biết cô đang ở tình trạng nào, Mạch Tuyết, vật phẩm này đã được huấn luyện qua chưa?"

Hạ Nhiêu không hiểu tên ác ma này đang nói gì, chỉ thấy hắn xoay đầu qua nhìn về phía một người đẹp như thiên sứ.

Người đẹp đó liền đáp: "Đây là lễ vật từ trên trời rơi xuống, chủ lại không phải là tôi".

Nghe giọng, Hạ Nhiêu mới biết người đẹp đó là nam.

Yêu nhân!

Hạ Nhiêu khóc nức nở, cô rốt cục đã đυ.ng phải những hạng người gì đây! người thì như ác ma, kẻ thì đẹp như yêu nhân, cô còn ở trên địa cầu không.

Cô tự giễu cợt mình, chẳng lẽ chưa bị ngược đã sao mà còn có tâm tình nói giỡn. Cô hít một hơi dài, cố nén cơn đau ở cổ, để mình bình tĩnh lại, cô phải thoát khỏi đây.
Cố nén sự sợ hãi, cô dùng ngữ điệu bình thản nói: "Tôi không biết mấy anh là ai, có thể giữa chúng ta có hiểu lầm gì, mà cũng có thể tôi hiểu lầm mấy anh, tôi hình như đi lầm phòng, nhưng tôi tuyệt không phải người các anh muốn tìm, thả tôi ra đi, tôi xem như chưa có chuyện gì xảy ra cả, được không?"Nếu như nghe kĩ lời cô nói, sẽ thấy được trong đó có sự run rẩy khó nghe ra.

Bọn ác ma cười nhạo trong lòng cho sự cố giả vờ bình tĩnh của cô nhưng cũng kèm theo hứng thú.

Cô giờ đã tỉnh rượu, cô đang cố tìm hiểu xem việc gì đang xảy ra.

Họ là ai? Đây là lễ hội hoá trang sao?Họ là ngưu lang? Nhưng họ lại anh tuấn mà có khí chất thế, sao có thể?

Cô chỉ nhớ mình đi tìm nhà vệ sinh mà đi nhầm phòng này.

Thẩm Phi cười nói: "Thú vị, hóa ra là một cô thỏ nhỏ lạc vào ma huyệt của chúng ta? Khó trách tính tình lại bất trị tới thế."
"Thật phiền phức" Thẩm Ngoạt kêu lên, vừa nhìn Hạ Nhiêu vừa nói: "Vậy là phải tốn công huấn luyện cô ta à, thời gian đã đủ cho ta làm mấy vụ làm ăn rồi"

"Đúng lí mà nói vẻ anh tuấn của Đế đủ làm mê mệt bọn con gái, làm họ can tâm tình nguyện mà nhảy lên giường nữa mà, sao mà lần này lại ngoại lệ thế chứ." Phong Chi Uyên nói.

Hạ Nhiêu bỏ qua kích động, nhìn với vẻ chờ mong về phía Phong Chi Uyên: "Tôi chỉ đi nhầm phòng thôi, tôi không có ý với anh ta đâu, xin anh giúp tôi rời khỏi đây được không ?"

Thẩm Phi cười nhạo nói: "Cô bé, cô cảm thấy hắn đẹp như trích tiên vậy thì chắc sẽ có nội tâm lương thiện à, nói cho cô bé biết, hắn là người mà sẽ dạy cho cô biết thế nào là mặt người dạ thú đâu~"

Hạ Nhiêu nghe xong, mày nhíu lại, nhìn về phía Phong Chi Uyên, người có nụ cười nho nhã thanh cao như trích tiên. Lần đầu nhìn anh ta, cô thấy anh ta giống với miêu tả hình tượng trích tiên trong tiểu thuyết nên cô mới hi vọng anh giúp.
Trong tiểu thuyết, trích tiên mặc dù không xấu, nhưng cũng không phải người tốt gì cho cam mà có khi còn lãnh huyết vô tình hơn những người khác. Nghĩ tới đây, ánh sáng trong mắt cô tối hơn một chút. Cô bỏ qua anh ta mà lại nhìn về phía Thánh Mặc La Á Qua Đế.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.