Ngày qua ngày, thời gian trôi đitrong tĩnh lặng. Ken đều đặn về nhà mỗi tối, chỉ cần bước vào cửa, dường như mọi gánh nặng công việc, tước quyền tan biến. Tuyệt nhiên họ- Kenvà Moon- không nói chuyện với nhau và ánh mắt cũng chẳng bao giờ chạmtới. Rào cản về giai cấp tạo dựng một bức tường dày đặc ngăn cách haicon người, bên cạnh đó là tính cách trái ngược càng tăng thêm bề dày cho bức tường ấy. Moon luôn nghĩ mình chỉ là một người dọn dẹp, giúp việccho Sếp, không hơn kém.
Ở tuổi của em, như bao bạn cùng trang lứa, em muốn được sải bước trêncon đường của tự do, muốn có những chiều thơ thẩn đạp xe rong ruổi mộtmình qua những con phố cổ, hay tung tăng bên những trang sách,... Nhữnggì mà em có trong suốt 17 năm qua, không là gì, ngay cả sự tự do cũngkhông nốt. Em khao khát được sống cho chính mình dù là một lần. Ở cănnhà của Sếp, có gì hơn ngoài những bức tường kính, quanh quẩn những công việc quá đỗi quen thuộc, ... Cái vòng quay của một ngày, cứ tiếp diễnmà giam cầm em trong nỗi cô đơn khôn nguôi...
Ken vừa về tới, lại vẫn là công việc cúi chào Sếp và treo áo lên mắc,như thể nhắm mắt vào cũng làm đúng được, Moon khẽ thở dài ngao ngán.
Tới bữa cơm, Ken nhận ra người ngồi gần kề có điều muốn nói, hẳn em không dám nói lên lời, nên hắn chủ động hỏi:
- Sao?- Không nhìn em, nhưng hắn chờ đợi một điều gì đó.
- Tôi... ngày mai tôi có thể ra ngoài được không?- Moon
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-chieu-kim-dong-ho/2186246/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.