Sáng ngày hôm sau, Nhậm Thiên Chânmới phát hiện điện thoại vẫn luôn ở chế độ máy bay, trong hộp tin nhắnvà danh sách cuộc gọi đều trống trơn, cô ngáp dài vào phòng tắm đi tắm,lúc này mới thấy thoải mái hơn.
Sau mấy ngày thu xếp ổn thỏa ở Nhạn Kinh, Nhậm Thiên Chân cắt phăng máitóc dài của mình, chỉ ngắn lại ngang vai, dùng hết nhiệt huyết vùi đầuvào cuộc sống mới, Nhạn Kinh là nơi cô sinh ra và lớn lên trong chínnăm, đối với nơi này, cô vừa quen lại vừa lạ.
Mỗi buổi chiều sau khi học xong, cô sẽ đi thăm quan vài di tích cổ trong thành phố, cảm nhận nền văn hóa lịch sử ở nơi đây, thỉnh thoảng cũng sẽ cùng bạn học đi từ đầu đường đến cuối hẻm chỉ đề tìm đồ ăn, đây là mộtmùa hè không giống bình thường, nó ngập tràn ước mơ hoài bão cho tươnglai.
Ôn Gia Minh có đến thăm cô một lần, mang tới cho cô rất nhiều vật dụnghằng ngày, hiểu ngầm không nhắc đến chữ kia, bọn họ bây giờ càng giốngbạn bè hơn.
Để thiết đãi Ôn Gia Minh, Nhậm Thiên Chân cố ý làm sủi cảo cho anh ở nhà tiếp đón khách.
”Lát nữa anh nếm thử xem, nhân sủi cảo vị hồi hương, ăn ngon lắm, hồinhỏ em rất hay ăn.” Nhậm Thiên Chân vừa khuấy nhân bánh vừa nói với ÔnGia Minh.
”Nhân hồi hương? Hai mươi năm trước lúc còn học ở đại học Nhạn Kinh tôicó từng ăn qua, quả thất rất ngon, mới đó mà thấm thoắt đã nhiều nămrồi.”
Ôn Gia Minh rửa sạch tay, giúp cô cán vỏ bánh. Nhậm Thiên Chân nhìnsang, tay nghề của anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-chieu-anh-sang-tim-den-yeu-em/1510522/quyen-3-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.