Chỉ có điều, Phó Đông Bình chỉ đi đến bên cạnh cô rồi đứng yên, không khoác vai cô cũng chẳng ôm eo cô, chỉđứng vào bên cạnh cho có, hai người đứng như xếp hàng, nụ cười trên mặtđều rất gượng gạo.
Chụp ảnh xong, một nhà ba người kia mượn cớ rời đi, để mình hai ngườilại đi chung với nhau. Đã lâu không gặp, cả hai đều lúng túng, dù gầntrong gang tấc là thế, nhưng lòng lại như cách cả chân trời.
”Mấy ngày nay sao không nghe điện thoại của anh?” Phó Đông Bình nhìngương mặt nõn nà của Nhậm Thiên Chân, đôi lông mày cong cong, ánh mắtvẫn trong vắt như khe suối, chỉ là, đã không còn thấy hình bóng của anhtrong đó nữa.
Mắt Nhậm Thiên Chân lóe lên, cũng nhìn vào anh, “Tối hôm đó, có phải anh ở chung với Bạch Tố không?”
Phó Đông Bình ngẩn người ra, rồi nhanh chóng nhớ đến cuộc gọi từ số lạđó, cũng nhớ đến sự lạnh nhạt trong những ngày qua của cô, trong lòngcười khổ, chuyện như thế này rồi, cô ấy còn ghen ư?
”Ừ.” Anh cũng không phủ nhận.
Thái độ này của anh làm Nhậm Thiên Chân càng thêm hiểu lầm, cho là anhkhông kiêng dè thú nhận, người vô cùng khó chịu, nhưng vẫn còn mang chút hy vọng, khàn giọng hỏi anh, “Vậy anh với chị ta... Hai người...”
Mắt thấy cô không nói ra thành lời, vẻ mặt Phó Đông Bình vẫn bình tĩnh, “Anh không muốn giải thích gì cả.”
Lập tức hai mắt Nhậm Thiên Chân đỏ lên, anh không hề phủ nhận, có thểthấy hôm nay anh đến đây là định nói chuyện này với cô, thế là cô cườilạnh bảo: “Chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-chieu-anh-sang-tim-den-yeu-em/1510520/quyen-3-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.