Vào ngày bảo vệ luận văn nghiên cứu sinh, Nhậm Thiên Chân thức dậy từ sớm, mặc chiếc váy Khúc Hà mới mua cho cô, đứng trước gương xoay qua xoay lại, rất hài lòng với hình ảnh của mình.
Trong phòng học toàn là bạn học và giáo viên, Nhậm Thiên Chân rút được số mười một, thầm nói, tốt rồi tốt rồi, cũng không phải đầu mà cũng chẳng xếp chót.
Đến lượt Nhậm Thiên Chân bảo vệ, cô hít sâu một hơi, cầm bản thảo ung dung bước lên bục, mỉm cười cúi chào tất cả mọi người có mặt trong phòng.
Sự căng thẳng dần dần biến mất, cô phát huy rất tốt, cho dù đối mặt với đủ câu hỏi xảo quyệt do giáo viên đặt ra, cô cũng có thể bình tĩnh trả lời thẳng trắn.
Phó Đông Bình đứng cuối hành lang, cũng không đi vào, lúc Nhậm Thiên Chân đi ra, anh đưa mắt nhìn theo cô. Cả người cô như chìm trong nắng đất trời, tóc đen váy trắng bồng bềnh, quanh mình như được bao phủ bởi làn sương mỏng, không giống người trần mắt thịt, hình ảnh này khắc sâu trong anh mãi không quên.
Thấy cô mỉm cười đi đến, Phó Đông Bình bước nhanh đến đón, ôm chầm lấy cô, qua một lúc lâu mới hỏi, "Cục cưng của anh, có suôn sẻ không?"
"Suôn sẻ lắm, em có thể được xuất sắc đấy." Nhậm Thiên Chân dựa sát vào anh, trong lòng lăn tăn từng gợn ấm áp. Anh không nói cô biết là anh sẽ đến, nên lúc thấy anh đến, cô vô cùng cảm động.
"Đi với anh nào, anh đưa em đến nơi này." Phó Đông Bình nắm tay cô, dẫn cô rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-chieu-anh-sang-tim-den-yeu-em/1510511/quyen-2-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.