"Ban ngày ban mặt, anh có thể làm gì em chứ?" Phó Đông Bình lội về giường, lên tiếng phủ nhận hành động trước đó, mắt cười chúm chím nhìn cô, "Hơn nữa, ngực em nhỏ như thế, cũng không có gì để sờ."
Nhậm Thiên Chân vừa xấu hổ vừa tức, giơ tay lên đập vào tay anh, ngay lập tức liền bị anh ôm lấy, tóc tai quấn quít, hai người càng thân mật hơn lúc bình thường. Làn hơi ấm áp trên người cô vô cùng quyến rũ, anh hít sâu một hơi, thỏ thẻ bên tai cô, "Thiên Chân, em đẹp quá, anh thích lắm."
Đương nhiên Nhậm Thiên Chân không hiểu được thâm ý trong câu nói của anh, bèn đẩy anh ra, "Trơi sắp tối rồi, em phải về trường đây."
"Bố mẹ anh không có ở nhà, em có thể ở lại nhà anh một đêm, dù sao bọn em cũng sắp tốt nghiệp rồi, sẽ không ai kiểm tra chặt đâu." Phó Đông Bình không chịu để cô đi.
"Còn lâu em mới ở lại nhà anh." Nhậm Thiên Chân vừa nói vừa đi xuống lầu. Phó Đông Bình đi theo cô, gọi điện cho tài xế.
Lấy mấy hộp bánh bích quy tinh xảo trong tủ lạnh ra, Phó Đông Bình đưa cho Nhậm Thiên Chân, "Hai ngày trước anh đi công tác Nhật Bản, có mua mấy hộp bánh quy với ít bánh ngọt, vốn định đưa đến trường cho em, cơ mà đúng lúc người đang mệt, em cầm về trường đi, ăn với bạn."
Nhậm Thiên Chân gật đầu, Liêu Thanh thích ăn hàng Nhật Bản nhất, cầm về chắc chắn cô ấy sẽ thích.
Trong vườn hoa nhà họ Phó, Nhậm Thiên Chân thấy Phó Đông Bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-chieu-anh-sang-tim-den-yeu-em/1510510/quyen-2-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.