Trên đường phố ngoài quán ăn, PhóĐông Bình sải bước đuổi kịp Nhậm Thiên Chân, kéo lấy tay cô, “ThiênChân, em có bực mình thì cũng đừng nhằm vào anh, anh gọi em cả buổi, sao em không nghe?”
Nhậm Thiên Chân hất tay anh ra, “Đừng có đụng vào em, phiền chết điđược.” Phó Đông Bình sầm mặt, nheo mắt đầu nham hiểm, “Thế ư, cảm thấyphiền ư? Rốt cuộc em cũng chịu nói thật lòng rồi đúng không, anh khiếnem thấy phiền.”
”Con người anh sao cứ dây dưa lắm chuyện vậy chứ, em có nói anh à?” Nhậm Thiên Chân nổi đóa.
Phó Đông Bình hít một hơi, “Vậy em cảm thấy ai phiền? Ôn Gia Minh là lựu đạn à, sao lần nào nhắc đến anh ta em cũng kích động thế?” Nhậm ThiênChân phiền não che mặt, “Em không muốn nói việc này với anh nữa.”
Phó Đông Bình dán mắt nhìn cô, “Dứt khoát nói hết ra đi, anh cũng có đôi lời muốn hỏi em từ lâu rồi, em nghĩ xong thì trả lời.” Nhậm Thiên Chânthấy anh nghiêm túc như vậy, liền ngẩng đầu nhìn anh.
”Đối với quan hệ của hai ta bây giờ, em định thế nào? Là sẽ quên hẳn ÔnGia Minh, hay chỉ là em đang trong giai đoạn cửa sổ hục hặc với ngườiyêu? Anh không ngại chờ em, nhưng em đừng có giấu anh.” Phó Đông Bìnhlạnh lùng nói, nhưng hai mắt lại mang theo cháy bỏng.
Nhậm Thiên Chân cúi đầu không chối, đúng là lần nào cô cũng nhớ đến ogm, hai ba năm thầm mến sao có thể nói quên là quên được, dù biết rõ mìnhvà đối phương hữu duyên vô phận, nhưng chuyện tình cảm ai có thể nói rõđược.
”Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-chieu-anh-sang-tim-den-yeu-em/1510504/quyen-2-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.