Buổi tối, tinh thần chán nản ảnh hưởng đến cơn thèm ăn, Phó Đông Bình ăn rất ít, xới vài đũa rồi anh vội vã quay về phòng.
Bà Phó thấy con trai cứ lạnh mặt từ đầu bữa đến cuối bữa, ân cần hỏianh: “Đông Bình, sao mới ăn được ít mà không ăn nữa thế?” Phó Đông Bìnhsợ bố mẹ lo lắng theo, đành đáp qua loa: “Trưa nay ăn nhiều nên khôngđói nữa.”
”Vậy cũng được, bao giờ con thấy đói thì cứ để cô giúp việc hâm cơm lạicho con.” Bà Phó vừa nhìn sắc mặt con trai là biết ngay anh có tâm sự,nên cũng không làm phiền anh nữa.
Quá buồn bực, Phó Đông Bình gọi điện cho Nhậm Thiên Chân, hỏi cô đang làm gì.
”Trong núi đang có mưa đá, lớn lắm, cho đến bây giờ em chưa từng thấytrận mưa đá nào to như vậy.” Nhậm Thiên Chân đang tuần sát ở một thôngần trạm quan trắc, cách đó không xa, những thôn dân đang phủ nylon lênmạ mới cấy.
”To cỡ nào, to bằng nắm đấm em không?” Phó Đông Bình nghe thấy giọng cô, lập tức trong lòng bình tĩnh lại rất nhiều.
”To thì bằng quả bóng bàn, nhỏ thì cỡ trái nhãn, lộp độp lộp độp, nát cả ruộng lúa rồi, anh nghe tiếng gió này.” Nhậm Thiên Chân đứng trước cửacăn nhà nào đó, đưa điện thoại xuống rời khỏi tai, rồi lại nhanh chóngrụt về.
”Em ở bên ngoài à?” Phó Đông Bình hoảng hốt kêu lên, “Thời tiết thế này, mưa đá trứng gà mà em còn ra ngoài làm gì, còn không mau về đi.”
Nhậm Thiên Chân nghe thấy kích động trong giọng anh, lòng lại ấm áp vôcùng, “Ai nói có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-chieu-anh-sang-tim-den-yeu-em/1510502/quyen-2-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.